Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1313: Chương 1313: Cháu Đây Là Đại Nghịch Bất Đạo (*)!




May mà ông ta xuất hiện kịp thời, cũng ngăn cản kịp lúc!

Nếu không, ông ta thật sự không dám nghĩ tiếp!

Từ một màn vừa rồi, Mộ Lâm Phong cũng coi như lĩnh giáo một chút, thủ đoạn ngoan độc từ đứa cháu này của ông!

Mộ Nhã Triết nhìn thấy ông ta, trên mặt lại lãnh đạm: “ Chú hai, tại sao chú lại ở chỗ này?”

“Điên rồi, quả thực là làm càn! Cháu điên rồi sao?! Vừa rồi, cháu rốt cuộc muốn làm cái gì!”

“Không có gì!”

Mộ Nhã Triết đùa cợt nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Đã nhiều năm như vậy, có vài ân oán nợ cũ, dù sao cũng nên cùng người nào đó tính tính toán toán cho rõ ràng từng khoản một chứ!?”

“Làm càn!”

Mộ Lâm Phong tức thở hổn hển, ông vừa muốn nói gì, bỗng nhiên dừng lại, nhìn quanh bốn phía, trong mắt hiển nhiên có ý cảnh cáo!

Mẫn Vũ nhìn một lần, tất nhiên là ngầm hiểu trong lòng, lập tức dọn bãi, chính mình cũng rút lui rồi.

Đến bây giờ, trong hành lang, chỉ còn lại ba chú cháu!

Người đều đã đi, Mộ Lâm Phong trừng mắt liếc anh một cái: “Không cho phép làm càn! Nhã Triết, ông ấy là chú Tư của cháu, là bề trên của cháu! Cháu làm như thế, đúng sao!? Mặc kệ ông ấy làm sai chuyện gì, dù sao ông ấy cũng là bề trên của cháu, vừa rồi cháu làm như vậy, quả thực là đại nghịch bất đạo!”

Sắc mặt Mộ Nhã Triết lạnh xuống: “Thế nào, chú hai, nghe khẩu khí của chú, chú là muốn giải vây cho Mộ Tứ sao!”

Mộ Lâm Phong sẵng giọng: “Mộ Tứ, đó là cách xưng hô mà bối phận như cháu có tư cách gọi sao!? Cháu nên tôn trọng gọi ông ấy một tiếng chú Tư, không cho phép thất lễ! Cháu đây là đại nghịch bất đạo!”

“Chú hai, ân oán giữa cháu và Mộ Tứ, chú mới là người không có tư cách nhúng tay vào!”

Mộ Nhã Triết lạnh lùng cười một tiếng, lần này, anh lại một chút thể diện đều không giữ lại cho Mộ Lâm Phong, một câu, hoàn toàn không cho ông ta một chút lối thoát!

Mộ Lâm Phong thiếu chút nữa bị giọng điệu ngông cuồng của anh làm cho tức muốn xỉu!

“Trong mắt cháu, còn có bề trên hay không vậy!? Còn có quy củ hay không!?” Mộ Lâm Phong tức giận, cơ hồ không có phong độ mắng: “ Cháu phải nhớ kỹ, ông ấy là bề trên, còn cháu là bề dưới! Mặc kệ ông ấy làm sai chuyện gì, cũng không tới phiên cháu ở chỗ này lỗ mãng, hiểu chưa!?”

“Chú hai, chuyện này, chú muốn can thiệp đến cùng sao?”

“Chú không hiểu cháu đang nói cái gì! Chú không can thiệp vào, nhưng, phân chia thứ bậc, trong lòng cháu phải rõ ràng! Sự việc xảy ra vừa rồi, chú không muốn nhìn thấy lần nữa!”

Mộ Nhã Triết thật sâu nhìn ông ta một cái, trong mắt lạnh lùng, khóe môi mỏng hơi nhếch lên, lại phát ra một câu rét lạnh tâm hồn hỏi lại: “Xem ra, chú hai là khăng khăng muốn bảo vệ ông ta rồi!”

Giọng điệu của anh, âm trầm vô cùng, khiến người ta không rét mà run!

Mộ Lâm Phong giận không kềm được, cùng lúc đó, nhìn về phía mắt anh, đã thấy đôi mắt Mộ Nhã Triết, lại là sâu không lường được!

“Chú hai, chú làm như thế, không sợ đả thương hòa khí giữa chú cháu ta sao?”

Mộ Lâm Phong siết chặt nắm đấm, hít thật sâu một hơi, nói một câu: “Gia hòa thuận vạn sự hưng(**)!”

(**): Trong nhà hòa thuận thì mọi sự đều sẽ tốt đẹp, hưng thịnh.

Một câu kia của ông ta vừa dứt, Mộ Nhã Triết lại nhẹ nhàng, lành lạnh, bật cười!

Dường như một câu nói kia, đối với anh mà nói, là trò cười lớn nhất!

“Lời này của chú, quả thực buồn cười, thật đáng buồn!”

Mộ Nhã Triết nheo mắt lại, đi đến trước mặt Mộ Lâm Phong, hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh băng xéo qua rơi vào trên mặt của ông ta:“Hay cho một câu gia hòa vạn sự hưng!”

“Cháu...”

Mộ Nhã Triết bất ngờ hỏi: “Chú hai, sự việc mười mấy năm trước, chú hẳn là, cũng rõ ràng chứ!”

Mộ Lâm Phong nghe vậy, trong phút chốc, sắc mặt biến đổi, cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, ông ta nhíu mày, ngước lên liếc Mộ Liên Tước một cái, thần sắc lại cực kỳ phức tạp!

(*): Tội nghiêm trọng, do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.