Mộ Nhã Triết cười lạnh hỏi ngược lại: “Cháu đã nhận định cô ấy, cần gì sự đồng ý của các người? Thật là buồn cười!”
Mộ Thục Mẫn bị nghẹn lời, mặc dù đã quen với vẻ ngạo mạn của anh nhưng vẫn cảm thấy hết sức bất mãn.
“Nhã Triết, tuổi cháu cũng không còn nhỏ, đàn ông mà thôi, cho dù bình thường cháu ở bên ngoài phong lưu thế nào cũng được, nhưng người phụ nữ cháu mang vào nhà cho dù không môn đăng hộ đối thì cũng phải xuất thân đàng hoàng một chút! Nghe nói người phụ nữ này xuất thân từ làng giải trí, còn nghe nói cháu vì cô ta mà đắc tội với không ít người, gây thù kết oán cũng nhiều. Thân phận của cháu hiện giờ là người đứng đầu nhà họ Mộ, cháu không thể dính líu đến mấy chuyện đó được, cháu phải biết rằng chuyện này rất nguy hiểm đối với địa vị của cháu!”
“Là người đứng đầu nhà họ Mộ thì phải nghĩ đến chuyện làm sao để đưa dòng họ đi lên chứ không phải là ra ngoài gây thù kết oán! Chuyện này không có lợi cho sự phát triển về sau của dòng họ, chẳng lẽ cháu không nghĩ đến sao?”
“Từ sau khi cháu lên làm chủ nhà họ Mộ thì càng lúc càng quá đáng, làm việc thì không suy xét kỹ càng, cũng chẳng nghĩ đến hậu quả. Về điểm này thì đúng là cháu hơi quá phận rồi!”
“Cháu vì người phụ nữ này mà đi chèn ép dòng họ khác, rồi còn phong sát mấy minh tinh, chuyện này mọi người đều đã nghe qua, cháu vì một mầm mống tai họa như cô ta mà đắc tội với những dòng họ khác, chẳng lẽ cháu không thấy hổ thẹn cho nhà họ Mộ sao?”
“Thằng nhóc Nhã Triết này gần đây cũng lơ là chuyện làm ăn của công ty! Nghe nói thời gian trước nó tổ chức một lễ đính hôn hoành tráng ở trên đảo, gây ra tiếng vang rất lớn, chẳng biết là tiền để tổ chức lễ đính hôn này lấy từ đâu ra, không phải là bòn rút của công ty đấy chứ?”
“Hiện giờ tình hình của nhà họ Mộ không được tốt lắm, cháu lại gây loạn như vậy chẳng phải là muốn vứt Mộ thị vào giữa nồi nước sôi sao? Mặc dù mấy năm nay cháu đã có không ít công lao đối với Mộ thị, nhưng cháu cũng không ngẫm lại mà xem, bây giờ cháu cứ cố chấp như vậy, không chỉ làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của công ty mà còn ảnh hưởng đến lợi ích của cả dòng họ nữa, thế này còn ra cái thể thống gì nữa?”
...
Người này vừa dứt lời, người kia lại tiếp tục, giống như là đã hẹn nhau từ trước, lần lượt thay phiên nhau moi móc cho ra “tội danh” của anh.
Mộ Yến Thừa nghe được lại hết sức vui mừng khi thấy người khác gặp họa, cả quá trình anh ta đều không lên tiếng, thế nhưng vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.
“Từ sau khi cháu lên làm chủ nhà thật sự đã xảy ra nhiều chuyện không hay, nếu như cháu nhất quyết phải giữ người phụ nữ này lại bên cạnh mình, vậy thì các chú các bác chỉ có thể nói rằng cháu không thích hợp để ngồi ở cái vị trí này nữa!”
Mộ Lâm Phong tổng kết lại một câu.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người ông ta.
Mộ Nhã Triết không nói tiếng nào, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng lắng nghe, cho dù bị mọi người lên án thì anh cũng không hề phản bác, khiến mọi người có phần khó tin.
Cho đến khi Mộ Lâm Phong nói ra câu cuối cùng kia, anh mới lạnh lùng bật cười một tiếng, khóe môi đầy ý giễu cợt, hỏi lại: “Các người bày ra thế trận hùng hổ như thế này chẳng qua cũng chỉ là muốn bức tôi thoái vị mà thôi.”
Mọi người đều yên lặng, không ai dám lên tiếng.
Mộ Yến Thừa đưa mắt nhìn bốn phía, trong lúc đang vô cùng hưng phấn thì lại bị ánh mắt lạnh như băng của Mộ Nhã Triết chiếu tới làm cho giật thót, co rụt cả người lại, ngoan ngoãn ngồi yên.
Trên người anh có một loại khí thế khiến người ta khiếp sợ, không giận mà uy.
Anh ta không dám coi thường.