“Thiệu Đông, anh đang nhìn gì vậy?”Hàn Ngữ Yên bất mãn gọi anh ta.
“Không có!”Thiệu Đông vội vã quay đầu lại, nhìn về bộ quần áo lộng lẫy của cô ta, trong mắt lại kinh diễm không chân thực.
“Ngữ Yên, em mặc bộ này, rất đẹp!”
Hàn Ngữ Yên cũng không nghe ra được khác thường trong lời anh ta nói, chỉ chìm đắm trong ca ngợi của anh ta, kiêu ngạo nhìn về phía gương trang điểm lắc lư cơ thể.
Tần Chu lành lạnh nhìn một đôi bỉ nhân*, sau đó nhìn Cố Tinh Trạch hừ lạnh.
“Hừ. Hài cốt vợ còn chưa lạnh, bây giờ đã hân hoan đổi người mới. Không phải tôi nói, cậu ấm nhà người ta có tiền, thực sự nắm quyền dưới khố. Mây mù tháng tư, sợ là không nhắm mắt.”
Thiệu Đông vốn đã có vợ, Hàn Ngữ Yên là người thứ ba chen chân, chuyện ngoại tình này ai cũng biết.
Không lâu trước đây, vợ của Thiệu Đông bị tai nạn xe cộ qua đời, lúc đó Hàn Ngữ Yên mới xem như thượng vị thành công.
“Chuyện của người ta, ít quản đi.”
Cố Tinh Trạch chọn lễ phục, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên một bộ lễ phục màu đỏ xinh đẹp hoa lệ.
Bộ lễ phục này do nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế Helen Swift tự tay thiết kế, màu đỏ cao quý, khinh bạc kiên sa, tơ lụa mềm mại lung linh, đường cong hoàn mỹ. Khổ váy xõa tung uốn lượn từ phần eo trở xuống.
Đẹp, thật đẹp.
Tiêu chuẩn thẩm mỹ của Cố Tinh Trạch luôn rất cao, mốt thưởng thức cũng không tầm thường.
“Cái này.”Cố Tinh Trạch ngắn gọn dặn dò.
Alan lập tức đi tới, nhìn một chút, nhưng uyển chuyển lắc đầu: “Tinh Trạch, bộ quần áo này là chi bảo trấn giữ cửa hàng.”
Anh nhất định phải chọn bộ lễ phục này cho một cô bé không tên tuổi mặc sao? Chẳng phải quá lãng phí.
Còn nữa, bộ quần áo này của nhà thiết kế Tăng Hào Ngôn, không phải tất cả nét nữ tính Đông Phương có thể đảm nhiệm được.
Cô ta thấy cơ thể của em gái nhỏ kia có chút gầy yếu, cũng chưa chắc thích hợp.
Huống hồ, mặc dù thích hợp, nếu để cho các thiên kim khác nhìn thấy, nhất định sẽ tìm cô ta làm ầm ĩ.
Dù sao bộ y phục này, chưa từng có người mặc qua.
Biết bao nhiêu mỹ nữ nổi tiếng chọn trúng, cũng không đạt được.
Hàn Ngữ Yên cũng bị cuộc trò chuyện của bọn họ hấp dẫn, nhìn sang, thì thấy là Cố Tinh Trạch, gò má hơi đỏ lên.
Trong giới giải trí, không có bất kỳ nữ minh tinh nào có thể chống lại được sức hấp dẫn của Cố Tinh Trạch.
Mặc dù cô ta là Hàn Ngữ Yên của hiện tại, nhưng cũng giống như vậy, cô ta đã từng ái mộ anh sâu sắc, thiếp có ý, lang vô tình.
Cô ta từng đau khổ yêu anh bốn năm ròng rã, yêu sâu sắc.
Cô ta ưu nhã nhấc váy đi tới, thấy tầm mắt anh chăm chú nhìn bộ lễ phục, khẽ nhắc nhở: “Tinh Trạch, lúc nãy, em cũng chọn trúng bộ quần áo này. Nhưng mà tổng giám đốc có nói, bộ quần áo này là chi bảo trấn giữ cửa hàng của Empress, bảo vật vô giá, ngay cả em cũng bị từ chối.”
Ý tứ chính là, ngay cả cô ta cũng không thể mặc bộ quần áo này thì còn người phụ nữ nào có tư cách mặc nó.
Cố Tinh Trạch xem như không nhìn thấy cô ta, xoay người nói với Alan: “Cái này, mở khóa.”
Hàn Ngữ Yên thấy mình hoàn toàn bị coi thường, vô cùng xấu hổ.
Mãi đến khi Thiệu Đông đứng phía sau không vui ho nhẹ, cô ta lúng túng quay đầu lại, thấy ánh mắt của người đàn ông có chút sâu xa, mới ý thức được mình vừa thất thố.
“Tinh Trạch, bộ quần áo này...”
Cố Tinh Trạch không nghe lời giải thích của cô ta: “Quần áo được thiết kế ra, chính là muốn tôn lên nét đẹp của con người. Alan, cô không tin ánh mắt của tôi?”
Tự nhiên Alan không dám tiếp tục từ chối, vội gọi trợ lý mở khóa tủ kính, sai người lấy quần áo ra, đưa vào phòng thử quần áo cho Vân Thi Thi.
Trong lòng Tần Chu cực kì chờ mong, lúc nãy anh ta cũng chọn trúng bộ quần áo này, không biết Thi Thi mặc vào, sẽ kinh diễm ra sao?
* Bỉ nhân: kẻ hèn