Tiểu Dịch Thần giãn tứ chi nằm ở trên giường, nhìn trần nhà nói, “Kỳ thật anh cảm thấy mẹ không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần biết rằng, cho dù là cậu cũng được, cha cũng được, Hữu Hữu cũng được, Tiểu Dịch Thần cũng được, đều cực kỳ tin cậy, là người tin cậy là được rồi.”
Hữu Hữu cũng nằm lên giường, hai bánh bao nhỏ ăn ý giãn người, yên lặng nhìn trần nhà.
“Mẹ ngốc như vậy, cho nên càng phải cẩn thận bảo vệ mới đúng.”
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, quay đầu, cùng Hữu Hữu nhìn nhau, hiểu ý cười.
Cậu đột nhiên nói: “Nếu có thể, anh muốn xây một tòa thành, để mẹ ở bên trong bảo vệ, không cho bất cứ ai bắt nạt.”
“Không cần phải đặc biệt xây một tòa thành đâu.”
Hữu Hữu dừng một chút, lập tức khí phách nói, “Chúng ta sẽ là tòa thành của mẹ.”
“Hừ! Em làm tòa thành là được rồi, anh muốn làm kỵ sĩ bảo vệ mẹ! Cho dù mẹ đi nơi nào, anh đều ở bên cạnh bảo vệ mẹ.”
“…”
Trong lòng Hữu Hữu bất mãn nói thầm một câu: Đúng là thằng nhóc phá hoại không khí mà!
…
Suốt cả tối, Vân Thi Thi đều không ngủ yên, đa số là miên man suy nghĩ.
Nghĩ đến chuyện Cung Kiệt, nghĩ Vân Nghiệp Trình đến nhà họ Cung, rốt cuộc có thể khôi phục đến mức độ nào.
Ông còn có thể nói chuyện không?
Rất nhiều dây thần kinh quan trọng bị phá hủy.
Cô chỉ một lòng cầu nguyện, ít nhất không cần để lại quá nhiều đau đớn.
Hôm sau.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đi tới bệnh viện, Cung Kiệt đã phái xe riêng đến bệnh viện.
Lúc nhìn thấy anh, anh mặc áo gió theo kiểu quân đội, vẫn là màu trắng, ủng quân nhân màu trắng, liếc mắt một cái nhìn lại, cả người vô cùng cao gầy, nổi bật lên làn da vô cùng trắng.
Chỉ là, khác một chút chính là, tóc của anh căn bản, mơ hồ lộ ra một chút màu đen.
Cung Kiệt đến gần cô, mỉm cười đi tới, ôm chặt lấy.
“Chị, ngày nghỉ của em kết thúc rồi.”
Ngày nghỉ kết thúc, anh sắp xếp Vân Nghiệp Trình về trung tâm chữa bệnh của nhà họ Cung, liền bay thẳng đến Bắc Mĩ, bắt đầu công việc.
Vân Thi Thi ôm lấy anh, sinh ra vài phần không muốn.
Năm mới có anh làm bạn, thật sự là cực kỳ vui vẻ, hiện giờ khác biệt, lần gặp tiếp theo, không biết khi nào mới có.
Vân Nghiệp Trình được nâng lên xe.
Máy bay riêng đã đến sân bay tư nhân.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết cùng lên chung xe, đưa Vân Nghiệp Trình và Cung Kiệt đến sân bay.
Lúc đến sân bay, đội chữa bệnh đã đợi từ lâu.
Vân Nghiệp Trình được đưa lên máy bay trước, Vân Thi Thi cố gắng kìm nén nước mắt, nằm sắp ở trước giường, cổ vũ, “Cha, con đợi cha trở về!”
Vân Nghiệp Trình cũng đau lòng nhìn cô không rời, hiện giờ ông không thể mở miệng, thậm chí không thể nói ra một câu hẹn gặp lại.
Ông lo lắng cho cô, rất là lo lắng.
Cho dù cử động tay cũng được, có thể để ông viết lên giấy dặn dò cô.
Nhưng mà hiện giờ ông đã thành một người tàn phế, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt hàm chứa nước mắt nhìn cô.
“Cha đừng lo lắng, Tiểu Kiệt nhất định có biện pháp chữa khỏi cho cha!”
Vân Thi Thi nói xong, nhìn ông thâm sâu một cái, “Con đợi cha trở về!”
Nước mắt Vân Nghiệp Trình rơi lên má, Vân Thi Thi lui lại, rất nhanh, được nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đẩy lên xe.
Cung Kiệt đi lên cabin, nhưng mà bước chân đột nhiên dừng lại, xoay người, nhìn cô một cái.
Gió trong sân bay rất to, làm tóc mai anh có chút hỗn loạn.
Anh đột nhiên bước nhanh đến trước mặt Vân Thi Thi, ôm cô vào trong lòng, dùng lực ôm lấy, nhíu mày không muốn rời đi.
“Chị, chú ý giữ gìn sức khỏe nha.”
“Ừ! Em cũng vậy!”