Anh là người thừa kế của gia đình giàu có, tuổi trẻ tài cao, nhưng lại hoàn toàn khác mấy tên nhị thế tổ* quần là áo lượt khác.
* nhị thế tổ: chỉ đời thứ hai của những nhà giàu có, quyền lực, thường là những công tử ăn chơi trác táng, ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ công sức lao động của cha ông
Đối với anh, công chúng luôn mang lòng hiếu kỳ.
Nhưng anh luôn không thích cuộc sống riêng tư của mình bị người khác dòm ngó.
Lúc anh tiếp nhận Mộ thị cũng là lần đầu tiên công khai xuất hiện trước mặt công chúng, khi đó anh lộ diện trong một bản tin được phát sóng cả nước, anh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, máy quay chỉ lướt qua khuôn mặt anh một lát, thế nhưng những người truy tìm tin tức của anh trên mạng lại có vô số.
Chó săn bắt đầu lén lút theo dõi anh để chụp ảnh.
Đương nhiên, khi đó Mộ Nhã Triết còn trẻ tuổi, tính tình nóng nảy, những người chụp trộm anh đều có kết cục vô cùng chật vật.
Quá đáng nhất là ngay cả ảnh anh đi tảo mộ mẹ cũng bị đăng lên mạng, bởi vì giận dữ nên anh xuống tay có phần tàn ác, phong sát cả tòa soạn báo.
Về sau, không còn phóng viên giải trí nào dám theo đuôi anh nữa.
Không có ai dám đắc tội vị thái tử gia tàn nhẫn độc ác này.
“Thật đáng ghét, cứ như ruồi bọ vậy, khiến người ta phiền chết!”
Vân Thi Thi cực kỳ không thích bị chụp trộm như vậy.
Nhưng đã là người của công chúng thì đương nhiên phải chấp nhận trả giá.
Công chúng luôn từng giờ từng phút dòm ngó đời sống riêng tư của các minh tinh.
...
Giống như dự liệu của Mộ Nhã Triết, ngày hôm sau gió êm sóng lặng.
Thật ra, tối hôm qua người phóng viên kia đã thức suốt đêm để viết xong một bài báo hoàn chỉnh, sau đó trình lên chủ biên chờ xét duyệt, chủ biên vừa nhìn thấy người đàn ông trong bức ảnh có phần quen mắt thì lập tức cầm cả bài viết đập vào mặt anh ta.
“Cậu có biết người đàn ông trong bức ảnh này có thân phận gì không hả? Ngay cả người này mà cậu cũng dám chụp sao? Cậu muốn liên lụy đến mọi người, muốn cả trang web đều bị xui xẻo theo cậu hả?”
Người phóng viên kia nghe vậy thì hoàn toàn mờ mịt không hiểu gì.
“Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Cậu có biết nơi này có mấy vị thái tử của bốn dòng họ lớn là không thể chọc vào không hả? Mà người đứng đầu chính là vị Phật tổ của tập đoàn Mộ thị này đấy!”
Phóng viên kia vừa nghe đến đây thì miệng há hốc ra như thể có thể nhét lọt hai quả trứng.
“Cái gì? Ý của ngài là, người đàn ông bị tôi chụp này... là...”
“Mộ Nhã Triết, cậu đã nghe qua cái tên này rồi chứ?”
“Đương nhiên... Như sấm bên tai!”
“Vậy cậu còn viết cái rắm!”
Vị chủ biên vô cùng giận dữ.
Thật may là ông ta có xét duyệt đàng hoàng, nếu như ông ta chỉ làm qua loa, để cho bài báo này được đăng lên thì chưa đến hai ngày, tập đoàn tài chính Đế Thăng sẽ thu mua cả cái tòa soạn báo này!
Lúc này người phóng viên kia mới hiểu rõ sự tình, khó trách lúc đó anh ta cảm thấy người đàn ông kia kiêu ngạo như vậy, thì ra thật sự là người có lai lịch không tầm thường.
Xem ra hiểu biết của anh ta còn quá mức hạn hẹp, suýt chút nữa đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Quay đầu, vị chủ biên kia đứng ngồi không yên, cả người đều đổ mồ hôi lạnh, vội vàng gọi điện cho Mẫn Vũ, hy vọng anh ta có thể giúp chuyển lời xin lỗi đến Mộ Nhã Triết.
Mẫn Vũ dở khóc dở cười.
Hiếm khi có người không nhận ra ông chủ, đúng là mới bước chân ra đời, còn chưa biết thế nào là trời cao đất rộng!
Anh ta cười cười, nói: “Về sau, tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa!”
“Vâng vâng! Về sau sẽ không để xảy ra chuyện thế này nữa! Chỉ hy vọng lần này tổng giám đốc Mộ sẽ không tức giận, là chúng tôi quản lý không nghiêm, để xảy ra chuyện như vậy, khiến tổng giám đốc Mộ phải khó xử rồi!”
“Ha ha! Ông hiểu được là tốt. Ông chủ của chúng tôi kiêng kỵ nhất chính là mấy chuyện riêng tư thế này, về sau, vẫn mong ông dặn dò cấp dưới cho đàng hoàng, bảo bọn họ đừng như con thiêu thân lao vào lửa nữa!”
Mẫn Vũ cảnh cáo một tiếng, chủ biên nhất thời cảm thấy vô cùng biết ơn.
...
Chỉ mấy ngày nữa là sẽ đến liên hoan phim.
Tần Chu đưa cô đi chọn lễ phục xong xuôi, Vân Thi Thi đi theo đoàn phim hai ngày, sau đó mới về nhà.
Trên đường thì nhận được điện thoại của Cung Kiệt.
“Chị, em nghỉ rồi.”