Nếu như có thể bám chặt vào hậu trường như vậy, con đường diễn nghệ của cô ta có thể nói là gió mặc gió, mưa mặc mưa!
Vân Na còn ngây thơ cho rằng, Hà Lăng Tương muốn dẫn cô ta đi gặp mấy nhà sản xuất, dù sao thì hắn ta cũng giao thiệp rộng, nhưng mà không ngờ là đi vào ổ sói, quán rượu thịt rừng.
Chuyện xảy ra đêm nay, đến bây giờ cô ta vẫn không muốn nhớ lại.
Cô ta chỉ nhớ, Hà Lăng Tương gọi người đưa cô ta về nhà trước, cho cô ta một tấm thư mời, cắn nhẹ lên tai cô ta nói: “Tôi nghe nói, Cố Tinh Trạch mời chị gái em đến dự buổi lễ long trọng hàng năm của Hoàn Vũ. Tiệc rượu này, em cũng tới tham gia.”
Nói xong, trên mặt hắn ta nhếch lên nụ cười ý vị không rõ: “Biết không, em và chị gái em cố gắng phục vụ tôi, yên tâm, tôi sẽ cho em chỗ tốt!”
Chỉ vừa tưởng tượng đến cảnh điên loan đảo phượng, trong lòng Hà Lăng Tương đã có chút gấp rút không nhịn nổi.
Chị em gái cùng một chỗ, tư vị này nhất định không cần nói cũng biết!
Vân Na nhẫn nhịn buồn nôn và oan ức, vẫn luôn cưỡng ép mình nở nụ cười. Cô ta không muốn ở cùng một nơi với Vân Thi Thi!
Nếu như đến lúc đó hoàn toàn ngược lại, Hà Lăng Tương không chịu nâng đỡ cô ta mà lại nâng đỡ Vân Thi Thi thì làm sao bây giờ? Ngày hôm nay, cô ta như một tên đầy tớ mỉm cười hầu hạ từng ông chủ, nhận sự khuất nhục vô cùng lớn, không muốn cuối cùng tiền mất tật mang.
Cô ta làm nũng nói: “Đáng ghét! Đạo diễn Hà, lẽ nào một mình người ta còn chưa đủ sao?”
“Yên tâm! Tiểu ngọt ngào, em đừng tức giận, đương nhiên tôi sẽ cưng chiều em nhất! Em yên tâm, tôi sẽ không di tình biệt luyến!”
Hà Lăng Tương nhận lời, lúc này Vân Na mới hơi an tâm.
Đương nhiên Lý Cầm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên người cô ta, nhìn thấy dáng vẻ cô ta hồn bay phách lạc, buột miệng nói: “Con gái, con phỏng vấn ra sao?”
Vân Nghiệp Trình nghe vậy, hoảng sợ ngẩng đầu lên: “Bà nói con bé lại đi phỏng vấn?”
Lý Cầm tự biết mình nói lỡ miệng, phẫn nộ cắn môi.
Vân Nghiệp Trình tức điên, chỉ tiếc mài sắt không thành thép, nói: “Uổng công cho con cẩn thận đọc sách, con lại khăng khăng muốn đi làm diễn viên? Thế nào, trong nhà không cho con ăn no hay là cho con mặc không đủ ấm! Con lại muốn chà đạp mình!”
Vân Na vừa nghe đến hai chữ “Chà đạp”, lập tức uất ức rơi lệ đầy mặt, không cam lòng gào lên: “Cha! Vân Thi Thi cũng đi tham gia thử kính. Tại sao cha không nói cô ta?”
“Cái gì?” Lý Cầm kinh ngạc thốt lên: “Cô ta cũng đi tham gia phỏng vấn?”
“Làm sao có thể?” Vân Nghiệp Trình không tin, nói: “Cô gái con luôn an phận, con bé sẽ không bước chân vào loại địa phương như giới giải trí!”
“Cha! Từ trước đến nay cha đều không tin con! Nếu như cha không tin con, cha cứ đi hỏi cô ta! Cô ta không những tham gia, còn được thông qua đấy! Hôm nay con thấy cô ta ngồi trên một chiếc Rolls-Royce, cũng không biết là dùng thủ đoạn gì, nói không chừng lại bấu víu vào ông chủ lớn...”
“Chát.”
Mặt Vân Na bị đánh tàn nhẫn, lệch qua một bên. Cô ta bụm mặt, kinh ngạc xoay đầu lại nhìn Vân Nghiệp Trình, toàn bộ trái tim phảng phất đều nát: “Cha... Cha đánh con?”
Vân Nghiệp Trình vô cùng thất vọng: “Na Na, sao con có thể nói Thi Thi như vậy? Con bé là chị gái của con đó! Thường ngày chị gái con đối xử với con ra sao? Từ nhỏ ăn ngon chơi vui đều nhường cho con, nhưng bây giờ con làm thế nào hả? Ở sau lưng nói xấu con bé! Nói cái gì bấu víu vào ông chủ lớn, Thi Thi con bé không phải loại con gái đó!”
“Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà cô ta đi thử kính cha không tránh cứ cô ta, con đi thử kính, cha lại nói con? Rốt cục con có phải là con ruột của cha không?!” Vân Na suy sụp hét to.
Trong lúc Vân Nghiệp Trình ngây người, đã thấy cô ta khóc lóc chạy về phòng, ở đó, chỉ có ánh mắt Lý Cầm càng lúc càng lạnh lẽo.