Vân Thi Thi bị tiếng động bên cạnh làm cho tỉnh lại.
Lúc này Mộ Nhã Triết đã mặc âu phục và xỏ giày da xong rồi.
Tinh thần của người đàn ông này luôn khôi phục rất nhanh.
Cô thì vẫn đang còn mệt mỏi rã rời, mà tinh thần của anh đã tỉnh táo hoàn toàn rồi!
Cảm thấy hơi hâm mộ người này!
Thấy cô mở mắt, anh ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt nhẹ gò má cô: “Sao đã dạy rồi, ngủ thêm chút đi.”
Vân Thi Thi giơ tay lên, chạm lên mu bàn tay của anh: “Anh phải tới công ty à?”
Mộ Nhã Triết hôn nhẹ lên trán cô: “Ừ, em ngủ tiếp đi, anh đi.”
Dứt lời, anh đứng dạy, chuẩn bị rời đi.
Vân Thi Thi bỗng nhiên ngồi dạy, gọi với: “Mộ Nhã Triết!”
Anh liền xoay người lại.
“Ơ...” cô cắn nhẹ môi, nói: “Hôm nay anh có về không?”
Trên mặt cô biểu lộ nét mặt chờ đợi.
Mộ Nhã Triết nhìn cô, dịu dàng nói: “Anh sẽ về sớm thôi!”
Nói xong liền đóng cửa lại, tiếng bước chân đi xa dần.
Vân Thi Thi nằm ở trên giường, chợp mắt một lát, rồi rời giường, chuẩn bị bữa sáng, đích thân đưa hai tiểu bảo tới trường học.
Lúc xế chiều, Vân Thi Thi lại đón hai nhóc về nhà, thời tiết đang nóng, Tiểu Dịch Thần lôi kéo Hữu Hữu đi ra cổng mua kem.
Hữu Hữu mặc dù không tình nguyện nhưng vì không chịu nổi bộ dạng mè nheo của cậu bé, nên đành đi theo cùng.
Không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Vân Thi Thi cảm thấy lạ, chẳng nhẽ là hai thằng nhóc quên không mang theo tiền? Vì vậy vội ra mở cửa, vừa mới mở cửa thì đã thấy một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt!
“Tống Ân Nhã?” Cô hơi kinh ngạc, thấy bên cạnh Tống Ân Nhã còn có Lục Cảnh Điềm đi theo, ngoài ra còn có thêm một người đàn ông lạ.
“Vân Thi Thi, thì ra là Mộ Nhã Triết đem cô giấu ở chỗ này, “kim ốc tàng kiều” đó nhỉ?”
Tống Ân Nhã nói một cách lạnh lùng, sau đó chân đạp mạnh một cước lên cửa, xông vào cùng với Lục Cảnh Điềm.
Vân Thi Thi lui lại mấy bước, sắc mặt lạnh lùng thêm vài phần, hai người này khí thế hung hăng, sắc mặt không tốt đẹp gì, rõ ràng là tới trả thù!
Ánh mắt Tống Ân Nhã hung ác, đi tới, chủ động tóm lấy cánh tay của cô, lực đạo rất mạnh, nắm chặt, cổ tay bị nắm đỏ hằn cả lên, giống như là hận không thể trực tiếp bóp gãy tay cô vậy!
Vân Thi Thi kháng cự, Tống Ân Nhã liếc mắt, Lục Cảnh Điềm lập tức tiến lên, túm chặt cánh tay còn lại của cô.
Lần này, Vân Thi Thi bị kìm chặt khó mà động đậy được.
“Anh! Mau tới đây! Chính là con tiện nhân này, lần trước chính cô ta đánh em, ngày hôm qua còn đánh cả Cảnh Điềm, không biết xấu hổ dụ dỗ anh Mộ, còn bắt nạt em, chính là nó! Anh mau lên nhìn rõ mặt mũi nó!”
Tống Ân Nhã gọi với ra hướng cửa.
Lập tức Tống Vân Tích liền vọt vào, thân hình cao lớn lẳng lặng đứng trước mặt cô, nhìn từ cao xuống, trên mặt biểu lộ sự thờ ơ.
Vân Thi Thi nhìn anh ta, người đàn ông trước mắt này dáng người cao lớn, thân hình gầy gò, nhưng khí chất sang quý lồ lộ, vừa nhìn là biết cho dù không giàu có thì cũng là kẻ có quyền thế.
Trên người của anh ta, thể hiện sự linh hoạt bản lĩnh, thoạt nhìn có thể thấy được anh ta chắc chắn xuất thân từ một quân nhân, khí thế cứng rắn như một người lính.
Tống Vân Tích tuổi còn trẻ nhưng đã là giáo úy trong quân đội ở thủ đô.
Anh ta nhìn về phía Vân Thi Thi, quan sát cô, ánh mắt sắc bén như diều hâu: “Người bắt nạt em gái tôi, chính là cô?”
Chất giọng đàn ông kiêu ngạo mà lạnh lùng.
Bắt nạt!?
Vân Thi Thi cười lạnh một tiếng: “Các người đột nhiên xông vào nhà tôi, muốn làm gì?”