Anh luôn luôn không thích phụ nữ ghen tị.
Cũng không biết vì sao, khi anh biết được Vân Thi Thi chỉ là vì ghen, trong lòng mà xuất hiện vài phần đương nhiên.
“Vân Thi Thi, anh nói cho em biết.”
Mộ Nhã Triết cầm bờ vai cô, xoay người, khiến cho cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh, gằn từng chữ: “Anh không có chạm vào cô ta.”
Vân Thi Thi giật mình, thấy anh nhìn cô vô cùng chăm chú, trong mắt là nghiêm túc cô chưa từng thấy.
“Vân Thi Thi, trừ em ra, anh không chạm qua bất kì người phụ nữ nào khác. Em tin không?” Anh giải thích lần thứ hai, vẻ mặt chân thành.
Mắt Vân Thi Thi lóe lên.
Nghi ngờ trong lòng tan đi từng chút từng chút.
Với việc anh giải thích, trong lòng cô hết sức kinh ngạc.
Lần trước ở trong quán bar, Mộ Uyển Nhu cả vú lấp miệng em tuyên bố cô ta đã mang thai với cô, chẳng lẽ là giả?
Cô lại phủ nhận rất nhanh.
Không có khả năng là giả.
Lúc cô ngẫu nhiên gặp Mộ Uyển Nhu trong phòng ăn, cô ta có phản ứng nôn nghén chân chân thực thực, không có dấu vết diễn trò.
Theo kinh nghiệm của cô, người phụ nữ này nhất định đã mang thai rồi.
Bởi vì lúc trước cô mang thai Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu, phản ứng nôn nghén rất dữ dội.
Mà bệnh trạng của Mộ Uyển Nhu nghiễm nhiên là mang thai hơn một tháng.
Nhưng Mộ Nhã Triết lại nói cho cô, anh không có chạm vào cô ta.
Cô có thể tin không?
Có thể tin người đàn ông này chứ?
Là Mộ Uyển Nhu giả bộ, đang hù dọa cô.
Hay là, người đàn ông này đang lừa gạt cô?
Suy nghĩ, có hơi loạn rồi!
Vẻ mặt Vân Thi Thi bỗng nhiên từng chút từng chút lạnh xuống.
Cô không thể chịu nổi việc người phụ nữ khác mang cốt nhục của của anh.
Nhưng càng không thể chịu đựng, lừa gạt trắng trợn như thế!
Vì thế, Vân Thi Thi uyển chuyển cười nói: “Mộ Nhã Triết, anh không cần giải thích nhiều như vậy, Mộ Uyển Nhu rõ ràng đã mang thai, anh lại nói anh chưa từng chạm vào cô ta?”
Dừng một chút, cô gắt gao nhìn vào ánh mắt anh, hỏi lại: “Hay là nói, anh lừa gạt em như trẻ con? Chỉ đang trêu đùa em? Anh nghĩ em dễ gạt như vậy sao?”
Mộ Nhã Triết khó có khi buồn bực nói: “Em nghi ngờ lời nói của anh?”
Sắc mặt Vân Thi Thi tái nhợt: “Nghi ngờ? Anh không chạm vào cô ta, vậy đứa con trong bụng của cô ta cuối cùng là của ai? Chẳng lẽ, cô ta bên ngoài... Hả?!”
Cô không tin Mộ Uyển Nhu bên ngoài..., càng không tin đứa trẻ trong bụng của cô ta không phải của Mộ Nhã Triết.
Nếu là như vậy, đối với Nhà họ Mộ mà nói, đây quả thực là chuyện động trời.
Tính tình Mộ Nhã Triết kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu được phản bội như vậy?
Mộ Nhã Triết biến sắc, thấy nghi ngờ không che dấu trên mặt cô, trong mắt tức khắc nổi lên hờn giận: “Vân Thi Thi, em không tin anh sao?”
Vân Thi Thi nâng cằm, mặt không chút thay đổi nói: “Em chỉ tin sự thật!”
Anh bỗng nhiên buồn bực: “Cô ta mang thai, nhưng con không phải của anh.”
“Vậy là của ai?” Vân Thi Thi ép sát từng bước, hiển nhiên không muốn bị qua loa như vậy!
Chân mày Mộ Nhã Triết nhíu lại, im miệng không nói, sau một lúc lâu, lạnh lùng thốt ra: “Em nghe rõ, cô ta với anh, chỉ là một con cờ, quân cờ dùng để đổi lấy quyền hành nhà họ Mộ. Từ đầu đến cuối, anh chừng từng chạm vào một đầu ngón tay của cô ta. Còn đứa con trong bụng của cô ta là con của ai, sau này em sẽ biết!”
Dừng một chút, anh gắt gao bắt lấy bờ vai của cô, trầm giọng nói: “Em chỉ cần nhớ kỹ, anh không có chạm vào cô ta, là đủ rồi.”
Vân Thi Thi không thể nhịn được nữa đẩy ra anh: “Anh có thể đừng qua loa em như vậy hay không!”
“...”
Trong mắt cô hơi cáu, nằm lấy vạt áo của anh, không thể khống chế mà chất vấn: “Cô ta với anh, là một quân cờ, còn em thì sao? Em cũng là quân cờ sao?!”