Lý Hàn Lâm tiếp tục giải thích: “Thế giới này vốn là ỷ mạnh hiếp yếu, luật pháp được đặt ra, bất quá cũng là quy tắc con người đưa ra để cai trị thế giới. Nhưng cái này không phải cũng mang ý nghĩa mạnh hiếp yếu đó sao? Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, tôm ăn mùn bã, người ăn cá. Hươu ăn cỏ, sói ăn hươu, sư tử ăn sói, người lùng giết sư tử. Thế giới vốn là không công bằng! Nhưng trên thế giới này, không có loài sinh vật nào lợi hại hơn con người, cho nên loài người sáng lập ra quy tắc trò chơi, là không thể nghi ngờ được. Đây chính là luật lệ! Cho nên, kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu thế, cũng là một đạo lý! Trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện đen tối khó có thể tưởng tượng được, hoặc là đừng đụng vào, hoặc là trở thành một người mạnh mẽ!”
Lý Hàn Lâm thở dài, ôm bả vai cậu.
“Tổng giám đốc Vân, lỗi của cháu chính là, cháu còn quá nhỏ, cháu phải nên có một tuổi thơ không buồn không lo, nhưng cháu lại nhảy vào một thế giới mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được!”
Thế giới của Hữu Hữu và Vân Thi Thi, đã từ lâu không hề tương đồng.
Cậu dấn thân vào một thế giới cực kỳ đen tối, cũng chính là cái thế giới đen tối này đã đặt ra quy tắc cao nhất của cuộc chơi.
Tài sản của cậu nhiều vô số kể, dùng không hết.
Cậu thiết kế bản vẽ một món đồ chơi, lại có thể dùng để chế tạo súng đạn.
Cậu tham dự vào kế hoạch “Thiên nhãn”, một khi thành công, sẽ phong tỏa mạng internet của toàn bộ thế giới.
Tập đoàn Cự Phong sau lưng cậu, là lấy chiến tranh mà sống.
Khói thuốc súng và chiến tranh trên thế giới này, vô cùng tàn nhẫn, nhưng là một vị chúa tể, tập đoàn Cự Phong đã sớm nắm trong tay quy tắc sát sinh của cả thế giới.
Hiện tại tập đoàn Cự Phong có quan hệ làm ăn buôn bán với các quốc gia trên toàn thế giới, chỉ riêng đơn đặt hàng súng ống đạn dược về các khu vực có chiến sự, trong một đêm thôi, cũng có thể lấy mạng của hàng chục triệu người.
Đây có phải là tội ác không?
Chẳng qua chỉ là một hình thức kinh doanh của kẻ mạnh mà thôi.
Thứ gây ra tội ác nhất trên thế gian này, chính là lòng người.
Hữu Hữu hút một ngụm nước ngọt, cắn cắn ông hút, nghe rõ từng lời của Lý Hàn Lâm.
Lý Hàn Lâm hỏi cậu: “Tổng giám đốc Vân, chú chỉ muốn hỏi cháu một câu thôi, cháu có hối hận không?”
“Hối hận sao?”
“Kể từ lúc gia nhập tập đoàn Cự Phong, tội ác trên tay cháu, cũng đã không thể nào rửa sạch được nữa rồi. Cháu có hối hận không?”
Lý Hàn Lâm ôn tồn hỏi.
Từ một phương diện nào đó, ông rất đau lòng vì cậu.
Cậu cũng chỉ là một đứa bé, một cậu bé bảy tuổi, không nên tiếp xúc với cái thế giới tàn khốc này từ quá sớm.
Danh tiếng nhà họ Cung vô cùng hiển hách, cũng coi như là bá chủ thế giới, tập đoàn Cự Phong cũng không thể nào khinh thường được.
Hữu Hữu khẽ mỉm cười, cậu ngẩng đầu, những lo sợ trong lòng bỗng chốc tan biến.
“Cháu không hối hận!”
“Tại sao?”
“Bởi vì, chỉ có như vậy, cháu mới có thể trở thành người mạnh mẽ được! Mặc dù hai tay dính đầy tội ác, cháu cũng phải bảo vệ mẹ, không để mẹ phải chịu bất kỳ tổn thương gì!”
Cậu đã từng nhát gan, từng hèn yếu quá nhiều, đã bị người ta khi dễ quá đủ rồi.
Tuổi thơ u ám trước kia, cậu không muốn nhớ lại nữa.
Cậu tình nguyện mình bị nhiễm đầy tội ác để trở thành kẻ mạnh nhất trên thế gian này, chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ mẹ một cách toàn diện nhất.
Cậu mạnh mẽ, thì mẹ sẽ không bị người ta khi dễ nữa.
Cậu mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ tốt cho người cậu muốn bảo vệ!
Lý Hàn Lâm hiểu ý cười một tiếng, sờ sờ đầu cậu.
“Nếu chú có một đứa con trai như cháu, thì nằm mơ cũng cười!”
“Nếu cháu có một người cha đáng thất vọng như chú, thì nằm mơ cũng khóc.”
Lý Hàn Lâm bị đả kích thật sâu sắc!
Uống công ông khổ tâm, tận tụy như vậy giảng giải cho cậu, vậy mà xoay người một cái cậu lại đâm cho ông một nhát dao!