“Tôi không cần chú thích, tôi có mẹ thích là đủ rồi!”
Đứa trẻ này, cũng kiêu ngạo thật đấy.
“Trước tôi đã nói, không cho phép chú trêu đùa mẹ tôi! Nhưng hết lần này tới lần khác chú khiêu khích tôi, Mộ Nhã Triết, chĩ cho rằng tôi không thể làm gì sao?”
Mộ Nhã Triết không lên tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cậu, tràn đầy mất tự nhiên và địch ý, mỉm cười cong môi.
Nhất thời trong phòng bệnh im ắng không tiếng động.
Yên lặng trôi qua một lúc lâu, bỗng Mộ Nhã Triết đứng lên, dáng người cao lớn nháy mắt đứng lên, trong giây phút ấy, cả phòng bệnh như bị thu hẹp lại.
Khí chất của người đàn ông quá mạnh mẽ, thế nên Tiểu Hữu Hữu phải ưỡn ngực, nhưng phát hiện chẳng thấm vào đâu, ở trước mặt người đàn ông, khí thế của cậu bị áp chế chặt chẽ.
Hai cha con đứng đối diện nhau, cách biệt chiều cao quá lớn, vì thế Hữu Hữu không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn anh.
Cổ có hơi ê ẩm.
Thật là cao, giống như trong tưởng tượng của cậu, cha của cậu chắc chắn sẽ cao lớn như cây tùng, cơ thể rắc chắc, có thể chống đỡ được mọi sóng gió, không thể sụp đổ.
Lần gặp gỡ trong tiệc rượu đã cảm thấy anh thật sự rất cao, trong lòng không khỏi ao ước, nếu sau này cậu lớn lên, cao lớn như vậy thì tốt biết bao nhiêu?
Mà giờ khắc này, người đàn ông ấy đứng trước mặt cậu, mới phát hiện ra, người đàn ông này còn anh tuấn hơn trong tưởng tượng của cậu.
Trong lòng, không phải không khát vọng!
Vân Thiên Hữu nghĩ thầm, cao như vậy, không thể ngồi xổm xuống sao? Cậu ngửa đầu nhìn anh, thân cao như đang áp chế cậu vậy.
Như thể giữa cha con có cảm ứng với nhau, hình như Mộ Nhã Triết đoán ra được trong lòng cậu đang nghĩ gì, bước lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Vân Thiên Hữu giật mình, người đàn ông này, tốt hơn trong tưởng tượng của cậu...
“Vân Thiên Hữu.” Mộ Nhã Triết bình tĩnh nhìn cậu, bàn tay nhẹ nhàng xoa gò má cậu, lúc này đây, lần đầu tiên Vân Thiên Hữu không chống cự sự đụng chạm của anh.
Hoặc là, nghe anh dịu dàng gọi tên mình, giọng nói người đàn ông vốn trầm thấp khàn khàn dính sự dịu dàng, càng đặc biệt êm tai.
Cậu quan sát người đàn ông.
Người đàn ông cũng quan sát cậu nhóc vẻ mặt quật cường trước mắt.
Nhưng Vân Thiên Hữu không phát hiện, ngón tay xoa gương mặt cậu của người đàn ông, chứa chút run rẩy.
Khuôn mặt đáng yêu đẹp trai của cậu nhóc, làn da non mềm, đôi mắt đen trong veo như nước, như cất giấu ánh trăng tươi đẹp.
Sáu năm trước, anh vốn cho rằng, đứa bé này đã bất hạnh chết non, song đến khi đứa bé trọn vẹn đứng trước mặt anh, người đàn ông vốn lạnh lùng bình tĩnh như anh cũng phải mất khống chế.
“Biết chú là ai không?”
“Biết?”
Vân Thiên Hữu ổn định lại tâm tình, bình tĩnh nhìn Mộ Nhã Triết, chậm rãi nói: “Chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Đế Thăng, Mộ Nhã Triết.”
“Thật thông minh.” Mộ Nhã Triết khẽ nhéo gò má của cậu, ánh mắt lộ sự cưng chiều không hề che giấu.
“Hừ. Phí lời!” Vân Thiên Hữu không khách khí nói.
Mộ Nhã Triết nói tiếp: “Con trong tưởng tượng của chú, có chút khác biệt.”
“A? Khác chỗ nào?” Hữu Hữu hơi tò mò.
Hai hàng lông mày của người đàn ông cau lại, lạnh nhạt nói: “Một cậu nhóc thông minh, và là bảo vệ của mẹ.”
Vân Thiên Hữu không vui nhếch mi: “Tôi chính là bảo vệ của mẹ, có làm sao không?”
“Bảo vệ của mẹ thì sai sao? Làm con trai không thương mẹ mình thì ai thương? Còn trông cậy vào người đàn ông khác sao?”
Người đàn ông trong miệng cậu, có ý ám chỉ.
Mộ Nhã Triết nói: “Chú thương.”