Vân Na nắm chặt bình axit sunfuric, cúi đầu, bắp thịt toàn thân vẫn luôn oán hận đến run rẩy!
Không tự mình trải qua, thì tuyệt đối không cảm nhận được, tuyệt vọng vì vùng vẫy trong sóng biển.
Khi đó cô ta có bao nhiêu tuyệt vọng.
Giờ phút này, có bấy nhiêu oán hận với Vân Thi Thi và Vân Nghiệp Trình.
Có bao nhiêu hận sao?
Cô ta hận không thể lột da ông, rút gân của ông, đem người phụ nữ đê tiện đó ném chung xuống biển, cho cá ăn!
Cô ta muốn tận mắt nhìn bọn họ tuyệt vọng đến chết!
“Ha ha ha…”
Vân Na đột nhiên nở nụ cười, cô ta ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng đẩy hận ý nhìn chằm chằm ông.
Cô ta cười vô cùng thê lương, giống như quỷ bò lên từ địa ngục, giọng nói rét lạnh không nghe ra được chút tình cảm.
Làm người ta hoảng sợ, không rét mà run.
“Lý Cầm đã chết, Vân Na cũng đã chết, chết ở trong biển cả mờ mịt, chết ở trong tuyệt vọng. Vân Nghiệp Trình, ông cũng nên chết đi, hôm nay, tôi cho ông chôn cùng!”
Vân Na nói xong, liền chậm rãi đi về phía ông.
Vân Nghiệp Trình ngẩn người, quên cả chạy trốn, thấy cô ta lấy một cái bình từ trong túi ra, bên trong không biết là chất lỏng gì, động tác của cô ta cực nhanh vặn mở nắp bình, hắt lên mặt ông!
Rào rào - -!
Axit sunfuric đậm đặc hắt lên trên mặt ông, nháy mắt ăn mòn hoàn toàn làn da ông.
Vân Nghiệp Trình còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy một trận đau đớn, che mặt lảo đảo ngã trên đất vùng vẫy.
Vân Na trông thấy bộ dạng ông vùng vẫy, đột nhiên cười càng đắc ý, vừa đem axit sunfuric đậm đặc đổ hết lên người ông, vừa thưởng thức bộ dạng không ngừng giật giật giật vùng vẫy của ông.
Trên mặt che kín hưng phấn và tươi cười hung dữ.
“Vân Nghiệp Trình! Đây là ông nên nhận được!”
Lực ăn mòn rất mạnh, nháy mắt thiêu cháy làn da của ông.
Rót hết bình chất lỏng, mặt Vân Na không chút thay đổi ném bình lên người ông.
Không cần lo lắng bên ngoài bình sẽ để lại bất kỳ dấu vết nào.
Trước đây, lòng ngón tay cô ta đã bị dao gọt, căn bản không để lại bất kỳ dấu vân tay nào.
Mặt Vân Na không chút thay đổi nhìn Vân Nghiệp Trình vừa vùng vẫy đau đớn, vừa kêu la tê tâm liệt phế, xoay người, chậm rãi rời khỏi hiện trường.
Không có bất luận cái gì gọi là kinh hồn táng đảm, không có một chút có tật giật mình.
Cô ta thản nhiên, giống như đi dạo ở vườn hoa, cứ như vậy rời đi.
…
Lúc tỉnh lại, ông khôi phục ý thức, mới biết chính mình đã được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ đi tới, dặn dò rất nhiều chuyện, còn nói cho ông tình trạng vết thương.
Miễn cường cứu được tính mạng, nhưng quãng đời còn lại, sẽ trôi qua cùng với thống khổ.
Nằm trên giường một lát, ông rất nhanh nhớ lại, xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến gương mặt Vân Na hung dữ mà dứt khoát, ông không ngừng phát run.
“Cha…”
Vân Thi Thi có chút lo lắng nhìn ông, thấy ông thất thần bất động.
Tròng mắt Vân Nghiệp Trình chuyển động, liếc mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, lại nhớ đến gương mặt mất trí của Vân Na, hết sức do dự, cuối cùng thở dài một tiếng.
Ông cố nén nước mắt - - cố gắng cử động một ngón tay.
Nếu bây giờ có thể nói chuyện, ông nhất định không chút do dự nói cho cô: Trên đường về nhà, bị một tên côn đồ xã hội đen tập kích.
Vân Thi Thi thấy vậy, ánh mắt rối loạn, “Cha, ý của cha là… Là nói tên côn đồ tập kích cha sao?”