Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2185: Chương 2185: Chúng Ta Chia Tay Đi




Mặc dù cảm động vì tấm lòng của Mộ Tinh Tuyết, thế nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không vì phần cảm động này mà bốc đồng đến nỗi buông tha việc tranh giành vị trí chủ nhà họ Mộ.

Vì ngày này, anh ta đã phải chờ đợi rất lâu, bây giờ cơ hội đã đến, sao anh ta có thể chắp tay nhường cho người ta?

Không dễ gì mới kéo được Mộ Nhã Triết xuống, nếu anh ta dễ dàng buông tha như vậy, chẳng phải là làm phúc cho người ta hưởng lợi sao?

Nghĩ tới đây, Mộ Yến Thừa liền khôi phục lý trí, bỏ tay cô ta ra: “Không thể! Anh không thể buông tha như vậy!”

“Vậy... chúng ta chia tay đi!” Mạnh Tinh Tuyết bỗng nhiên đề nghị.

Mộ Yến Thừa kinh ngạc xoay người.

Anh ta chưa từng nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ thản nhiên như vậy, thậm chí còn đề nghị chia tay trước, lại càng không nghĩ tới, trước giờ cô ta vẫn luôn một lòng với anh ta, vậy mà nói buông liền buông, giống như không hề lưu luyến chút nào.

“Em muốn chia tay với anh?”

“Anh yên tâm, tôi không cần anh bồi thường bất cứ thứ gì, phí chia tay cũng không cần, những thứ anh tặng tôi, tôi đều trả lại hết cho anh! Chỉ hy vọng về sau, chúng ta đoạn tuyệt, tôi không vướng mắc gì với anh, anh cũng đừng dây dưa gì với tôi, có được không?”

Nếu là đổi lại trước kia, Mộ Yến Thừa nhất định sẽ hoài nghi, người phụ nữ này đang cùng anh chơi trò lạt mềm buộc chặt!

Nhưng mà giờ phút này, anh ta lại nhìn thấy trong mắt Mạnh Tinh Tuyết tràn đầy quyết tuyệt, bỗng nhiên cảm thấy lo sợ.

Người phụ nữ này nghiêm túc nói ra một câu như vậy.

Mạnh Tinh Tuyết lại nói: “Đứa bé trong bụng tôi cũng không cần anh quan tâm! Tôi sẽ không làm phiền anh, đứa bé này, cho dù tôi có giữ lại hay là bỏ đi thì cũng không còn liên quan gì tới anh nữa! Dù cho đứa bé này sinh ra đã không có cha, nhưng là mẹ, tôi nhất định sẽ yêu thương nó gấp bội, dạy dỗ nó nên người! Chỉ cầu xin anh, hãy cho tôi quyền được làm mẹ, đừng đến làm phiền chúng tôi!”

“Em...”

Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng cười một hồi, sau đó lướt qua anh ta, đi ra phòng khách rồi ngồi xuống ghế sô pha, bê tô mì lên bắt đầu ăn.

Lúc Mộ Yến Thừa trở lại phòng khách, từ xa đã thấy cô ta bê một tô mì, nước mắt đầy mặt, vội vàng ăn mì.

Có thể nhìn ra được, cô ta đang rất đói bụng, trên người cũng không còn dáng vẻ thanh tú khi trước, bây giờ trông cô ta có dáng vẻ như thể một người nghèo túng.

Tối qua anh ta còn cố ý tránh né Mạnh Tinh Tuyết, nhanh chóng rời đi cho xong việc, cả đêm qua cô đều không ăn thứ gì, khóc xong liền ngủ, sau đó lại bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.

Sau khi thức dậy, bữa sáng cũng không ăn, cũng chẳng có chút tinh thần nào, cho dù làm gì thì cũng bị cảm xúc ảnh hưởng.

Cô ta cũng không biết vì sao mình lại khóc nhiều như vậy, khóc đến sưng cả mắt, cô ta tự mắng chính mình, cần gì phải vì một người đàn ông không có tránh nhiệm mà rơi nhiều nước mắt như thế.

Nhưng mà càng nghĩ thì lại càng không thể ngừng khóc.

Chuyện gì cũng làm không xong, cô ta liền gọi điện xin nghỉ làm, cuộn mình trong chăn, khóc xong rồi ngủ, ngủ dậy lại khóc, vô tri vô giác mà đi qua một ngày.

Bởi vậy, lúc mở cửa cho anh ta thì đôi mắt mới sưng đỏ như thế.

Cứ hỗn loạn như vậy cho đến buổi tối, cảm thấy đã đói bụng, lúc này mới nhớ ra một ngày một đêm rồi còn chưa ăn gì, nhưng trời đã tối, ra ngoài mua đồ ăn cũng không an toàn, tốt xấu gì thì trong nhà cũng còn mấy gói mì ăn liền, đành phải lấy ra nấu ăn tạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.