“Ngoài miệng nói là không có, nhưng mà trên mặt em, tuyên bố là hờn dỗi.”
Mộ Nhã Triết đột nhiên vươn tay, ôm cô vào trong lòng, cằm dưới nhẹ nhàng để ở trán cô, diu dàng nói, “Đừng sợ. Nợ em hôn lễ. Anh nhất định sẽ cho em.”
Vẻ mặt Vân Thi Thi khẽ biến thành giật mình.
Từ khi cô mang thai, nằm viện mấy ngày, phản ứng có thai đến tiếp theo, cảm xúc thay đổi và nôn nóng liên quan đến giai đoạn phụ nữ mang thai, biểu lộ rõ ràng trên người cô không thể nghi ngờ.
Đối với người bình thường mà nói, mù rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu.
Trước đây, cô cảm thấy chuyện này cứ thuận theo tự nhiên là có thể làm được, thay đổi đến vô cùng gian nan.
Bình thường, cô uống nước, thuận tay có thể nâng cốc lên.
Nhưng hôm nay, cho dù nằm ở trên giường rảnh rỗi xem TV, đều thành hi vọng xa vời!
Đánh rơi đồ, là chuyện thường xuyên.
Có một lần, cô không cẩn thận đem bình hoa Hữu Hữu tặng làm vỡ.
Có một lần cô oán giận, trong phòng bệnh đều ngửi thấy mùi nước sát trùng, ngửi mà đau cả đầu.
Vì thế, Hữu Hữu cố ý chạy đến cửa hàng bán hoa, chọn một bình hoa, cắm mấy bông hoa tươi, để ở cửa sổ.
Ý thức được bình hoa bị vỡ, Vân Thi Thi vội vàng chạm vào, biến thành một tay đầy là máu.
Cô làm vỡ bình hoa Hữu Hữu tặng rồi!
Sợ Hữu Hữu đau lòng…
Lúc Cung Kiệt đi tới, thấy Vân Thi Thi ngồi ở bên giường, áo bệnh nhân đều là máu, có phần chật vật.
Anh vội vàng tiến lên, nắm lấy tay cô, “Sao lại nhiều máu như vậy?”
“Tiểu Kiệt, chị… Chị chỉ muốn đi vào phòng vệ sinh.” Cô có chút buồn rầu nói, “Mò mẫm từ tường, không cẩn thận làm vỡ bình hoa rồi. Làm sao bây giờ? Chuyện cơ bản nhất, chị giống như đều không làm được rồi.”
Cung Kiệt bật cười, anh nói, “Không phải cho chị một người chăm sóc rồi còn gì?”
“Cô ấy đi ăn cơm rồi.”
“Chị không có ấn chuông sao?”
“Chị muốn thử xem, mình có làm được không, dù sao, chị không quen… Người khác giúp chị cùng vào phòng vệ sinh…”
Cô thậm chí không thể tự sinh hoạt được.
Mỗi ngày nằm ở trên giường, dù cần giải quyết nhu cầu sinh lý, đều không thể không nhờ người khác giúp đỡ.
Đôi mắt không nhìn thấy, gần với thị lực bị mù, trước mắt là một vùng sương mù mênh mông.
Bất an với tương lai, luôn trong đầu cô.
Cô suy nghĩ, đợi đến ngày cô sinh, cô thậm chí khó mà tận mắt nhìn thấy cốt nhục mình sinh ra, lại cảm thấy tiếc nuối và đau lòng.
Theo đó, cảm xúc cũng trở nên vô cùng nôn nóng, thậm chí tức giận chẳng biết tại sao.
Nhưng mà may mắn, cô lo lắng tức giận, Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt bao dung vô điều kiện.
Cho dù bởi vì một chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn, cô tức, thậm chí cô còn khóc, Mộ Nhã Triết cũng kiên nhẫn an ủi cảm xúc của cô, mãi đến khi bình tĩnh mới thôi.
Cung Kiệt nói, “Đôi mắt không nhìn thấy, chỉ là tạm thời thôi! Bây giờ, chủ yếu là vì đứa bé trong bụng chị thôi! Bác sĩ nói, bây giờ làm phẫu thuật, nguy hiểm rất lớn, chúng ta không nên mạo hiểm!”
“Chị hiểu…”
“Sau này, còn có cơ hội.”
“Nhỡ đâu… Không có cơ hội như vậy thì sao?”
Cung Kiệt lập tức nói, “Không có khả năng! Không có loại giả thiết này. Chị, chị đừng suy nghĩ linh tinh nữa, chị chỉ là mỗi ngày quá rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, mới dễ dàng suy nghĩ miên man! Kỳ thật, không có chuyện tệ như chị nghĩ đến đâu!”
“… Chị hiểu được.”
Vân Thi Thi lập tức nói, “Em yên tâm, chị sẽ không suy nghĩ miên man, để cho mọi người lo lắng nữa.”
Sau khi Mộ Nhã Triết biết chuyện, cảm thấy sắp xếp cô ở bệnh viện điều dưỡng, không ổn lắm.