Mộ Nhã Triết rất dụng tâm, chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ cần chụp tấm hình, đóng dấu là được.
Chụp ảnh xong, hai người ngồi trước bàn đăng kí.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Vân Thi Thi một cái, không khỏi thấy hơi lạ, có chút hoài nghi hai người trước mắt có tự nguyện kết hôn không.
Nhưng mà bà cũng không muốn xen vào việc của người khác, đang muốn đóng dấu, đã thấy Vân Thi Thi vốn xơ cứng bỗng nhiên nhảy dựng lên như con chó con, hai tay gắt gao cầm tay bà, quát lớn: “Đợi một chút!”
Vừa rồi dứt lời, nhân viên công tác bị cô làm hoảng sợ, chất phác ngẩng đầu, sững sờ nhìn cô, ngớ ra sau một lúc lâu, mới ngơ ngác hỏi, “Sao... làm sao vậy hả?”
Xem đi xem đi, quả nhiên là ép hôn, nhưng cần sợ hãi như vậy à?
Lúc này Vân Thi Thi mới phản ứng kịp cô đã làm gì, chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy lưng thật lạnh, thình lình rùng mình một cái. Cô cứng ngắc quay đầu lại, lúc này mới thấy sắc mặt người đàn ông nào đó đã là xanh mét, u ám đến cùng cực.
Cô vừa la lên như vậy, mọi người nhất thời nhìn bọn họ, tò mò nhìn chằm chằm, bắt đầu xì xào bàn tán.
Xong rồi, lần này xong rồi...
Vừa rồi cơ hồ là theo bản năng bắt lấy tay bà ấy, không biết vì cái gì, trơ mắt nhìn con dấu sắp đóng xuống, trong lòng có một vạn con ngựa lao nhanh qua!
Cô cũng không biết mình làm sao vậy, vừa kích động, tay đã đưa ra rồi!
“Nữ đồng chí sao vậy? Sao cô không nói?”
Vân Thi Thi phản ứng lại, nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh cô, bỗng nhiên, nghiêm túc hỏi: “Anh nghĩ kĩ chưa?”
Sắc mặt của Mộ Nhã Triết thay đổi.
“Anh đã nghĩ kĩ chưa, muốn cùng em, cả đời sao?”
Đại khái là trong lòng cô không có cảm giác an toàn!
Hạnh phúc như là từ trên trời rớt xuống, lo được lo mất, thế cho nên cô nơm nớp lo sợ, cả đưa tay ra đón cũng không dám.
Mộ Nhã Triết nhíu mày: “Em hối hận rồi hả?”
Người phụ nữ chết tiệt này!
Lúc cầu hôn, rõ ràng đã đồng!
Chẳng lẽ giờ muốn hối hận hả?!
Vân Thi Thi lại chua xót cong môi, “Em sợ anh hối hận!”
Cô sợ hãi, sau khi có được hạnh phúc, lại mất đi!
Cô sợ hãi lỡ như có một ngày như vậy, cô sẽ tuyệt vọng như Ngày Tận Thế tới.
Nhân viên công tác hắc tuyến đầy đầu, tay cầm con dấu cứ cứng giữa không trung như vậy.
Mộ Nhã Triết nhìn mặt cô, bỗng nhiên thâm thúy mỉm cười, mạnh mẽ ôm vai cô, dán lên môi hồng của cô, thâm tình hôn.
Môi lưỡi giao hòa, hơi thở chạm nhau.
Vừa hôn cô, anh vừa dán cánh môi của cô, gằn từng chữ: “Chuyện anh đã làm, sẽ không hối hận!”
Trái tim Vân Thi Thi run rẩy, hạnh phúc đến tê dại.
Xem như... hứa hẹn với cô sao?
Nhân viên công tác không phòng bị bị nhét một miệng thức ăn cho có, có chút tổn thương, vì thế, bà lại hỏi: “Hai người còn muốn kết hôn không?”
“Có!”
“Có!”
Hai người nhìn, đồng thời nói.
Nhân viên công tác lại há hốc mồm.
“Thực xin lỗi, chị gái này, không phải tôi sợ màu của con dấu không đậm lắm thôi sao?” Vân Thi Thi mỉm cười, đẩy mực đóng dấu qua, cuối cùng trên mặt cũng hiện lên ngọt ngào mà người kết hôn nên có, “Chấm mực nhiều một chút! Chứng kiến cho chúng tôi!”
Con nhóc này cho rằng mình làm cách mạng hả?
Bà mở to mắt, sợ cô lại sợ hãi nữa, “bốp bốp” gõ hai cái, sau đó nghiêm mặt đưa hai tờ giấy đỏ cho hai người, đẩy đẩy kính mắt nói, “Chúc mừng hai người!”