Nghĩ đến đây, cô không khỏi rùng mình.
Con người dưới tình huống đang cực kỳ sợ hãi, luôn suy nghĩ viễn vông, sự thật đã chứng minh, trí tưởng tượng của con người, so với thực tế còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Vân Thi Thi cố bình tĩnh lại, nhìn quanh bốn phía, tầng thượng lớn như vậy, nhưng thật sự không nhìn thấy một bóng người nào.
Tần Chu không có ở đây.
Không có ở đây sao?
Vân Thi Thi nghi ngờ liếc nhìn điện thoại của mình, trượt mở khóa, một lần nữa nhìn lại tin nhắn của Tần Chu gửi tới.
Còn tưởng là mình nhìn lầm rồi.
Nhưng không sai mà, xác thực là anh ta đã hẹn cô trên tầng thượng, không có sai.
Vân Thi Thi có chút tức giận, không biết rốt cuộc Tần Chu đang làm cái gì nữa, không phải nói là có chuyện muốn nói với cô sao?
Hẹn trên tầng thượng, cô đến chỗ hẹn rồi, vậy người đâu?
Lại không phải là chơi khăm chứ?
Vân Thi Thi có chút hoài nghi, vừa nghĩ tới bộ dạng Tần Chu ngày thường bụng dạ đen tối, giống như rất thích trêu cợt người khác, hơn nữa còn coi đó là chuyện buồn cười, lúc nói chuyện Tần Chu cũng thường không đứng đắn, xem ra, đây là cố ý biến cô thành trò cười mà!
Nghĩ đến đây, Vân Thi Thi càng thêm tức giận, nhiều hơn là giận bản thân mình, Tần Chu trêu cợt cô, vậy mà cô cũng tin là thật, thậm chí còn tưởng cái người không đứng đắn này có chuyện gì quan trọng mà tìm mình.
Xem ra, là cô đa tâm rồi!
Vân Thi Thi tức giận, xoay người tính rời đi.
Nhưng cô lại bị cảnh đêm trước mắt mê hoặc.
Hải Thị là một thành phố phát triển, nhờ cảnh đẹp mà nổi danh.
Khách sạn này cách bờ biển không xa, mặc dù đi ô tô cũng phải qua mấy con đường mới tới, nhưng đứng ở tầng 28 của khách sạn, ngắm cảnh đêm của thành phố, đồng thời nhìn ra phía xa xa, còn có thể thấy biển rộng mênh mông, trời và biển là một khối thống nhất, căn bản không phân biệt được đâu là biển, đâu là đường chân trời.
Vân Thi Thi vốn cho rằng, ngắm cảnh biển, chỉ có thể ngắm lúc buổi sáng mới là thời điểm thích hợp nhất.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng, cảnh biển ban đêm, cũng xinh đẹp thu hút như vậy.
Ngoài bờ biển có một hàng đèn đường chiếu sáng, xa xa nhìn lại, giống như mấy ngôi sao lấp lánh, khung cảnh càng giống như vũ trụ mênh mông.
Hình ảnh bầu trời và trăng sáng chiếu ngược lên mặt biển, lung linh lấp lánh, thêm phần xinh đẹp.
Vân Thi Thi tiện tay cầm lấy điện thoại di động, muốn chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp này.
Mở máy chụp hình lên, là chế độ chụp camera trước.
Rất nhiều điện thoại thông minh được ra đời là để phục vụ nhu cầu tự chụp ảnh của người dùng, cho nên khi vừa mở ra, camera trước sẽ tự động được bật.
Trên màn hình, chợt hiện lên khuôn mặt cô.
Cô sợ hết hồn, ngay sau đó định đổi qua thành camera sau, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm vào nút chuyển, chợt thoáng nhìn lại, phát hiện sau lưng cô có một người đang đứng.
Cô hoảng hồn, nhưng camera trước đã đổi thành camera sau rồi.
Chỉ có điều...
Mới vừa rồi trên màn hình, đằng sau lưng cô, rõ ràng là có một người khác.
Một người phụ nữ tóc tai bù xù, ăn mặc quần áo bệnh nhân.
Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh, còn tưởng là ảo giác, chậm rãi xoay người lại, lại hoảng sợ phát hiện, đằng sau lưng cô, không biết từ lúc nào, đã có một người phụ nữ tóc tai rối bù như mớ rơm.
“A -------!”
Hình ảnh này quá mức đáng sợ, dọa cô run rẩy tay chân, điện thoại di động “bốp” một tiếng rớt xuống đất.
Cô sợ hãi lùi về sau mấy bước, kinh hãi nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, trợn to hai mắt, đương nhiên là đã bị dọa không ít.
“Cô... Cô là ai?”
Trong lúc nhất thời, bởi vì quá mức sợ hãi, đầu óc loạn cả lên, tứ chi cũng cứng ngắt đứng yên tại chỗ.
____________