“Mẹ, sao mắt mẹ lại sưng như vậy?” Hữu Hữu híp híp mắt, năng lực quan sát rất nhanh nhạy.
Tim Vân Thi Thi đập rớt một nhịp.
Tối hôm qua khóc quá lợi hại, thế cho nên ngủ một ngày, đôi mắt sưng lên rất to, giống như hai quả hạch đào.
Tất nhiên là Hữu Hữu không biết ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ híp híp mắt hoài nghi, xoay đầu lại, mắt lạnh lùng như con dao nhìn Mộ Nhã Triết, vẻ mặt hoài nghi.
“Mẹ, có phải cha lại bắt nạt mẹ rồi không!?”
Mộ Nhã Triết ngớ người ra. “…”
Oan cho anh quá.
Vân Thi Thi cười ‘khúc khích’, gật đầu cũng không phải, mà lắc đầu cũng không phải.
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái, vì sao người phụ nữ này lại không biện hộ giúp anh một phen.
Hữu Hữu tức giận, khoanh tay lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mộ Nhã Triết: “Mẹ, có phải cha bắt nạt mẹ hay không, mẹ nói cho con biết! Nếu cha bắt nạt mẹ, con quyết không bỏ qua cho cha!”
Vân Thi Thi bị bộ dạng nghiêm túc của cậu làm cho vui vẻ.
“Con định không bỏ qua cho cha con thế nào?”
Hữu Hữu không nói chuyện, đôi mắt thâm thúy che giấu nụ cười âm hiểm chợt lóe lên.
Cực kỳ phúc hắc.
Vai Mộ Nhã Triết giống như có sắt.
Đây là con trai anh… Sao lại phúc hắc như vậy?
Anh đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước của Lục Cảnh Điềm.
Không cần phải nghĩ ngợi gì, đó rốt cuộc là bút tích của ai.
Mới đầu anh hoài nghi Hữu Hữu làm, vì thế đến tìm thằng nhóc đó hỏi mọi chuyện.
Hữu Hữu thản nhiên thừa nhận là mình làm.
Mộ Nhã Triết lập tức ý thức được, con trai này của anh, thủ đoạn còn ác hơn cả anh nữa, bây giờ còn nhỏ như vậy mà thủ đoạn vừa mạnh mẽ, cứng rắn lại còn tàn nhẫn.
Sau này lớn lên thì sao hả?
Hữu Hữu nói thế nào nhỉ?
“Con mặc kệ người khác nghĩ con thế nào, người bắt nạt mẹ của con, một người con cũng không bỏ qua!”
Lúc nói lời này, ánh mắt Hữu Hữu rất trong suốt, nhưng mà ý cười trong mắt lại lộ ra ngạo mạn không ai sánh bằng.
“Con có được nhiều như vậy, chỉ vì bảo vệ người trong lòng của con. Nếu ngay cả điểm này cũng làm không được, cho dù có được nhiều như thế nào, còn có ý nghĩa gì!?”
- - nếu không bảo vệ được người trong lòng, cho dù có được nhiều như thế nào, còn có ý nghĩa gì!?
Một câu này, làm cho toàn thân Mộ Nhã Triết rung động.
Con của anh thực ra là con trai bảo bối cực phẩm của mẹ.
Chính là tình đình số một của anh.
Mộ Nhã Triết đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Vân Thi Thi bị chọc cười, cố nhịn cười, “Hữu Hữu, cha con không có bắt nạt mẹ, là mẹ ngủ không ngon, mắt mới sưng lên.”
“Hừ. Gạt người!” Sao có thể nói xạo vài ba câu là lừa gạt Hữu Hữu được, “Mắt mẹ sưng to như vậy, vừa nhìn là biết đã khóc.”
Vân Thi Thi im lặng.
Bảo bối, sao sức quan sát của con lại nhanh nhạy như vậy?
“Mẹ nói đi, có phải cha bắt nạt mẹ hay không?” Hữu Hữu gặng hỏi mãi.
Vân Thi Thi im lặng: “Không có mà.”
Hữu Hữu lại bắn cho Mộ Nhã Triết một ánh mắt hình viên đạn.
Mộ Nhã Triết cảm thấy mình nằm không cũng bị trúng đạn.
Vân Thi Thi yên lặng nhìn hai cha con giằng co không một tiếng động, dở khóc dở cười nói: “Được rồi! Đã muộn thế này rồi, không được ầm ĩ! Lên giường ngủ đi!”
Ban đêm, Mộ Nhã Triết ngồi trong thư phòng, nhìn hai bức ảnh chụp trong bưu kiện Mẫn Vũ gửi đến.
Một bức ảnh là hình Vân Thi Thi bị Lý Lương Đống kéo ra khỏi khách sạn.
Cho dù biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà chỉ nhìn ảnh chụp, từ góc độ ống kính chụp ảnh, lại thành hai người giống như lôi lôi kéo kéo, dây dưa không rõ.
Ảnh chụp chụp rõ ràng ngũ quan đặc trưng của Vân Thi Thi, nhưng mà bởi vì góc độ và nguyên nhân chụp, cho nên hai người nhìn qua ái muội, dây dưa quấn quít.
Bức ảnh còn lại là Vân Thi Thi bị Lý Lương Đống đẩy lên xe.