Trên gương mặt tuấn tú toát lên sự phẫn nộ.
Trên màn hình, là một dòng chữ màu hồng hiện lên.
---- Thi Thi là hình mẫu lý tưởng của anh sao?
Lúc Cố Tinh Trạch nhận được câu hỏi này, ánh mắt có chút ngơ ngẩn, hỏi lại: “Hình mẫu lý tưởng sao?”
“Ừ. Giống như cảm nhận của mình đối với người yêu, mong muốn về cô ấy!”
Cố Tinh Trạch mấp máy môi, thẳng thắn nói: “Tôi không có hình mẫu lý tưởng.”
“Hả?”
Người đặt câu hỏi có chút bất ngờ, nhỏ giọng cười: “Sao lại không có hình mẫu lý tưởng chứ? Một người đàn ông đối với người yêu trong tương lai của mình, cũng sẽ có những mong muốn về người kia trong quá trình hai người yêu đương chứ. Ví dụ như tóc dài, dáng người? Dung mạo? Khí chất?”
Cố Tinh Trạch bật cười, môi mỏng nâng lên thành một nụ cười.
Trầm mặc một hồi, sắc mặt anh ta trầm xuống, chậm rãi nói: “Bởi vì vài nguyên nhân, tôi vốn cho là, cả đời này tôi cũng sẽ không yêu bất kỳ người nào.”
Cố Tinh Trạch thổ lộ nỗi lòng, kể về quá khứ của mình.
“Lúc nhỏ, cha mẹ tôi chia tay với nhau, tôi bị đưa ra nước ngoài, sống một mình đến lớn, cho nên không có cơ hội được biết đến tình thân là gì. Tôi không biết tình yêu là như thế nào, tôi chỉ biết mẹ tôi là một người thất bại trong chuyện tình cảm, bị vứt bỏ, sau đó...”
Anh ta không nói tiếp, gương mặt lộ ra vẻ u buồn.
Một Cố Tinh Trạch như vậy, là lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh.
Trước giờ anh ta luôn là một người cao ngạo bất phàm, luôn mang trên người phong độ hoàn hảo sảng khoái.
Vậy mà bây giờ, là lần đầu tiên anh ta để lộ gương mặt không vui của mình trước ống kính.
“Thật ra tôi không tin tưởng vào tình yêu, tôi cảm thấy tình yêu là một thứ hư vô mờ mịt, không sờ được, không nhìn thấy. Nó sẽ vô hình mang đến cho con người ta gánh nặng, làm chúng ta khổ sở. Tiến vào làng giải trí lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng có cô gái nào mang lại cho tôi cảm giác muốn lập gia đình.”
Người đặt câu hỏi đau lòng nói: “Đây là lần đầu tiên Tinh Trạch chia sẻ những chuyện này với khán giả đó nha!”
“Bởi vì từ nhỏ gia đình đã không được hạnh phúc, nên quan niệm của tôi về gia đình cũng rất ảm đạm.”
Cố Tinh Trạch cười cười: “Cô ấy cho tôi một loại cảm giác.”
“Cảm giác gì?”
Anh ta nghiêm túc hình dung: “Giống như là có duyên tiền định, đã định sẵn là sẽ yêu nhau.”
... Duyên tiền định?
Trên màn hình lại nổi lên một dòng chữ.
Anh ta thoải mái nói: “Nếu như nhất định phải chỉ ra hình mẫu lý tưởng của mình, như vậy thì, chính là Thi Thi.”
“Hả? Thi Thi là hình mẫu lý tưởng của anh sao?”
Cố Tinh Trạch nở nụ cười thâm thúy: “Cô ấy như thế nào, tôi cũng đều thích.”
“Thích vẻ đẹp của cô ấy?”
Cố Tinh Trạch lắc đầu: “Thẳng thắn mà nói, tôi đã từng gặp qua rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp hơn cô ấy.”
Người đặt câu hỏi: “Vậy anh thích điểm nào của cô ấy?”
Cố Tinh Trạch suy nghĩ một hồi, chợt nói: “Một loại cảm giác không cách nào hình dung được.”
Người đặt câu hỏi: “Không cách nào hình dung sao?”
“Chính là... Tình cảm mà, không nói rõ được.”
Người đặt câu hỏi có chút kinh ngạc: “Cái gì không rõ?”
Gương mặt Cố Tinh Trạch thâm tình nói: “Một khi bạn thích một người, bất kể cô ấy trông như thế nào, bất kể cô ấy trang điểm tinh xảo hay không câu nệ tiểu tiết, bất kể cô ấy cao thấp mập ốm, cho dù có giàu sang hay nghèo khó, người bạn thích chính là cô ấy, thì không ai có thể thay thế cô ấy được.”
---- Thích lễ vật của Thi Thi không?
“Cái bánh kem đó sao?”
Cố Tinh Trạch nhướng mày, chợt mỉm cười, trong mắt có chút ghét bỏ.
“Ừ, thật tình mà nói thì mùi vị cũng tạm được.”