Mới đầu, cô còn tưởng rằng Cố Tinh Trạch bị ốm cần tĩnh dưỡng điều trị, nhưng hôm nay xem ra lại không đơn giản như vậy!
Chẳng lẽ thật bị phong sát?!
Nếu Tần Chu cũng đã nói thế thì hẳn không phải là nói đùa, chuyện như thế này Tân Chu chẳng cần phải gạt cô làm gì.
Nhưng mà...
Vì sao lại bị phong sát?
Vân Thi Thi cảm thấy hoang mang nhìn Tần Chu, trong lòng vừa mù mịt lại có chút khó tin.
“Anh ấy vì sao lại bị phong sát?”
Tần Chu bỗng im lặng không nói.
Vân Thi Thi giật giật khóe môi, khéo léo thăm dò: “Trong này có ẩn tình gì sao?... Hay là nói, anh ấy đắc tội với nhân vật lớn nào đó, cho nên,... cho nên bị phong sát?”
“Thi Thi, anh hỏi em, em có biết thân phận Cố Tinh Trạch không?”
Tần Chu đột ngột hỏi một câu khiến cho Vân Thi Thi hoàn toàn ngơ ngác.
Cô mờ mịt lắc đầu, hiển nhiên không biết chuyện.
“Nhà họ Cố ở thủ đô, em chưa từng nghe qua gia tộc này sao?”
Trong mắt Vân Thi Thi khẽ lóe lên kinh ngạc, im lặng không nói.
Nhà họ Cố ở thủ đô?
Tuy cô không biết nhiều nhưng cũng đã nghe nói qua một chút về tiếng tăm nhà họ Cố.
Nhà họ Cố ở thủ đô lập nghiệp theo con đường hắc đạo, sau bao mưa gió cũng đã gây dựng được tập đoàn niêm yết trên thị trường, thế lực trải dài cả hai giới hắc bạch, tuy không nổi lên cùng một thời với nhà họ Mộ, nhưng thế lực trong giới hắc đạo của hai nhà lại ngang nhau.
Phóng tầm mắt ra cả thủ đô, sau nhà họ Mộ, chẳng có gia tộc khổng lồ nào có thể vượt qua nổi nhà họ Cố.
Những ngân hàng ngầm cùng các sòng bạc đều nằm trong tay nhà họ Cố.
Cả một khu phía Đông, cùng các khu trung tâm, nhà họ Cố đều vươn một tay đến.
Phải nói một câu, thà đắc tội quân tử, cũng không thể tội tiểu nhân,
Nhà họ Cố mặc dù không phải là tiểu nhân, nhưng nếu có đắc tội với nhà họ Cố vậy thì hãy từ từ hấng chịu những thủ đoạn âm hiểm độc ác của nhà họ Cố đi!
Nghe nói, trước kia còn có lời đồn rằng.
Năm đó tại thủ đô, con trai của vị bộ trưởng nào đấy thua bạc lớn tại phố Đông, có nợ không trả, lúc sòng bạc tìm tới cửa đòi nợ, tên oắt con kia ỷ vào việc mình có cha làm quan to, thái độ vô cùng ngang ngược hống hách, thẳng thắt lưng, ngoan độc nói: “Cha tôi là Đới Kiến Thanh! Trên dưới thủ đô này có ai lại không biết danh tiếng của nhà họ Đới tôi! Những kẻ thấp hèn sống tạm bợ như các người cũng không đi mà hỏi thăm xem tôi là ai? Lại còn dám đòi nợ trên đầu tôi cơ đấy! Ha ha! Chờ tôi nói cho cha tôi biết, cẩn thận cha tôi ném các người ra khỏi phố Đông!”
Nhóm người kia vừa nghe thấy liền nhìn nhau cười, quay lại trói anh ta bắt về.
Nghe nói chuyện về sau thật có chú dọa người.
Tên oắt kia sau khi bị tóm, thái độ rất cứng rắn, vô cùng hung hăng, đại thể là ỷ vào bối cảnh nhà mình, giọng điệu nói chuyện rất thối, lời ra khỏi miệng rất ngoan độc, thậm chí còn tuyên bố muốn san bằng nhà họ Cố.
Lời này rơi vào trong tai Cố Cảnh Liên liền làm kinh động tới vị đại ma vương nhà họ Cố này, kết cục của người nọ có thể tưởng tượng ra.
Đôi tay cùng một chân bị phế.
Sau nửa tháng giam cầm, hành hạ cuối cùng cũng được thả ra, một con người vốn bình thường liền bị dày vò đến phát điên, cuối cùng phải vào bệnh viện tâm thần để tĩnh dưỡng.
Chuyện này sau còn kinh động đến toàn bộ người trong giới, nhưng khi biết được đầu sỏ gây nên những chuyện này là người dưới chướng nhà họ Cố thì không một ai dám lên tiếng.
Đới Kiến Thanh sau khi thấy con trai mình bị chặt đứt chân tay, cả người bị giày vò đến phát điên, lúc vào thăm bệnh, nhìn thấy ông ta, còn không ngừng gào thét, kinh hô: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!! Thả tôi đi đi...”