Cố Tinh Trạch?
Đây là có ý gì?
Tại sao anh ta lại muốn ngăn cản cô?
“Cố Tinh Trạch, anh muốn làm cái gì?”
“Làm loạn như vậy đủ chưa?”
Cố Tinh Trạch bặm môi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm nghị: “Nơi này là Studio, không phải là địa phương để cô gây chuyện!”
Cánh tay dùng sức nắm lấy cổ tay, nắm rất chặt, tựa hồ muốn tươi sống bóp gãy cổ tay của cô ta, chỗ bị nắm trở nên trắng bệch, Tống Ân Nhã sắc mặt tái mét, muốn vùng ra nhưng không lại.
Tống Ân Nhã giãy giụa một phen, cho dù làm cách gì cũng thoát không ra, thẹn quá hóa giận nói: “Cố Tinh Trạch, anh mau buông ra.”
Cố Tinh Trạch lập tức buông tay, Tống Ân Nhã theo đà ngã nhào xuống đất, bộ dạng rất chật vật.
Hôm nay cô ta xỏ một đôi giày cao gót bảy phân, đột ngột ngã xuống như vậy, mắt cá chân liền bị đau, hình như chẹo chân rồi.
Tống Ân Nhã vừa chịu nhục mà còn bị chọc giận, ngẩng đầu khó chịu trừng Cố Tinh Trạch.
Vừa đúng Cố Tinh Trạch cúi đầu lạnh lùng nhìn lại, thần tình băng lãnh, ánh mắt lạnh thấu xương.
Tống Ân Nhã bị ánh mắt này chấn nhiếp, sợ đến nỗi nói không lên lời.
Lục Cảnh Điềm thấy vậy, sợ quá vội tiến lên đỡ Tống Ân Nhã dạy.
“Cố Tinh Trạch, sao đến cả anh cũng ra giúp cho nó?”
Tống Ân Nhã tức giận gào lên, thậm chí quên cả giữ hình tượng.
Cố Tinh Trạch mặt không biến sắc nói: “Tống Ân Nhã, sự chịu đựng của tôi có hạn, đừng có cố tình gây sự ở trước mặt tôi, rất phiền.”
Tống Ân Nhã bị ánh nhìn lạnh tanh của anh ta làm cho câm nín.
Lục Cảnh Điềm ở bên cạnh đang mở miệng định nói thì Cố Tinh Trạch liền liếc qua, nhàn nhạt nói: “Câm miệng!”
“...” Lục Cảnh Điềm lập tức ngậm miệng lại.
“Cố Tinh Trạch, anh... anh hơi quá đáng...” Tống Ân Nhã ánh mắt đỏ bừng, rõ ràng là bị chọc tức nên sắp phát khóc.
“Đủ chưa? Bảo các người câm miệng lại, không nghe thấy sao?”
Cố Tinh Trạch nói lớn: “Là ai dẫn đám người rảnh rỗi này vào đây?”
Đám người rảnh rỗi?!
Sắc mặt Tống Ân Nhã nghệt ra, còn đang muốn mở miệng cãi lại, Lục Cảnh Điềm lập tức lôi kéo cánh tay, ý bảo cô ta không nên nói nữa.
Một nhân viên an ninh vội chạy lại, nhìn thoáng qua Tống Ân Nhã, sắc mặt nơm nớp lo sợ nhìn Cố Tinh Trạch, nhỏ giọng nói: “Là... là tôi!”
“Từ ngày mai, anh không cần tới làm nữa.” Cố Tinh Trạch lạnh lùng nói.
Người bảo vệ kia sợ hãi, lập tức gật đầu lia lịa.
Cố Tinh Trạch lại nói: “Đem bọn họ đuổi ra ngoài! Sau này cấm đám người rảnh rỗi này tới đây nữa.”
Tống Ân Nhã khó tin nổi, trừng mắt nhìn anh ta, còn chưa kịp nói gì đã bị một toán bảo vệ đẩy ra ngoài Studio.
Quân Mặc một mực đứng chắn trước người Vân Thi Thi mãi cho đến khi đám người Tống Ân Nhã bị đuổi khỏi Studio, lúc này mới lo lắng xoay người, hỏi: “Thi Thi, cô không sao chứ?”
“Không sao cả, có thể có chuyện gì chứ?” Vân Thi Thi hơi cau mày, cũng không để ý nói.
“Cô ta nói cô như vậy, cô không tức giận hả?”
“Người điên nói càn, tại sao tôi phải chấp nhặt với cô ta?”
Lục Cảnh Điềm hừ lạnh liếc nhìn, xoay người trở lại vị trí.
Cố Tinh Trạch bỗng nhiên đi tới, nắm chặt lấy cánh tay Vân Thi Thi.
Cô hơi ngạc nhiên trong lòng, ngước mắt, lại nhìn thấy sắc mặt Cố Tinh Trạch biểu hiện sự tức giận.
“Tinh Trạch, anh...”
Cố Tinh Trạch kéo cô đi.
Vân Thi Thi không hiểu, rốt cuộc anh ta định làm gì, mãi cho tới khi anh ta kéo cô vào một góc yên tĩnh mới buông tay.
“Tinh Trạch, anh... anh sao vậy?”
Vân Thi Thi dè dặt mở miệng, lùi lại mấy bước, Cố Tinh Trạch chợt xoay người, vươn hai tay, dồn cô vào góc phòng!