Sở Tiểu Bảo ngoắc tay với nó, chó nhỏ không dám đến gần, cậu xé chân giò hun khói thành hai nửa, dụ dỗ nó, chó nhỏ vẫn cảnh giác, muốn tiến lên, lại sợ cậu làm nó tổn thương.
Sở Tiểu Bảo để một nửa chân giò hun khói qua một bên, không quản nhiều lắm, quay đầu ăn của mình.
Chó nhỏ thấy cậu không nhìn mình, cẩn thận tiến lên, dùng móng vuốt… cào chân giò hun khói, ngậm chặt vào miệng, ngậm đến một góc ăn.
Có thể là đói bụng, hai người đều ăn chân giò hun khói sạch sẽ.
Chó nhỏ cũng dần dần hết cảnh giác với cậu, chậm rãi đi đến cạnh cậu, ngửi ngửi góc áo của cậu, vây quanh cậu, giống như không sợ cậu nữa rồi!
Sở Tiểu Bảo cười, ôm nó vào trong ngực, nhẹ nhàng sờ bộ lông của nó, “Ngoan…! Ngoan…! Đêm nay, mày ngủ cùng tao nhé?”
Vừa dứt lời, lỗ tai của con chó nhỏ dựng thẳng lên, giống như nắm giữ được chỗ đó có gió thổi cỏ lay, quay đầu mạnh lại, nhìn đường quốc lộ, như hổ rình mồi.
Sở Tiểu Bảo cũng nhìn theo mắt nó, chỉ chốc lát sau, lại nghe thấy tiếng xe đến gần.
“Có người!” Cậu vui mừng ôm chó nhỏ đứng dậy, chỉ chốc lát sau, liền thấy một loạt những chiếc xe đi về bên này, gào thét đi qua mặt cậu.
Cậu thậm chí không kịp vẫy xe, xe đã chạy đi xa.
“A - -! Đợi đã!”
Mắt thấy cơ hội sống duy nhất của mình vụt qua, Tiểu Bảo không cam lòng, cậu ảo não cúi đầu xuống, đang định bỏ qua, nhưng mà nghĩ, đây chắc là con đường sống duy nhất, trái lo phải nghĩ, cậu đột nhiên nhíu mày, quyết định chủ ý, đi giày vào lần nữa, chạy theo hướng xe vừa rời đi.
Chó nhỏ cũng có linh tính, chạy theo sau cậu.
Cũng không biết đuổi theo bao lâu, Sở Tiểu Bảo đột nhiên phát hiện, chiếc xe màu đen có rèm che đỗ ở cách đó không xa, đồng thời còn có một chiếc xe tải rất lớn bên cạnh, cậu gặp được một đường hi vọng, động lực khôi phục tràn đầy, chạy đến chỗ chiếc xe đang đỗ.
Đợi chạy đến chỗ chiếc xe, cậu mới phát hiện, mọi người trong xe không thấy đâu, cũng không biết đi nơi nào, cậu thử mở cửa xe khác, từng chiếc, hình như đều đã khóa lại, ngay lúc cậu tuyệt vọng, chiếc xe Mercedes dẫn đầu vậy mà không có khóa lại, cửa xe mở ra, cậu không chút nghĩ ngợi, chui vào trong xe ấm áp.
“Oa! Thật là ấm áp!”
Sở Tiểu Bảo ngồi ở trên ghế ngồi sa hoa bằng da thật, trong lòng vô cùng thỏa mãn, cậu lại ôm con chó nhỏ tiến vào, đóng cửa xe lại, đem gió lạnh chắn ở bên ngoài.
Ghế sau cực kỳ rộng, rộng đến dọa người.
Cậu duỗi thẳng đôi chân, nằm rất thoải mái dễ chịu, liếc mắt nhìn thoáng qua cái cốc gần tay lái, trong cốc có nước, trong lòng cậu xoắn xuýt một phen, cậu lấy cốc nước, mở cốc ra, bên trong là trà.
Ngửi một cái, thơm quá.
Cậu sớm đã khát nước, ôm cốc nước uống rất nhanh, nhưng mà cậu cũng để lại một ngụm nhỏ, nâng niu trong lòng bàn tay, để trước mặt con chó nhỏ.
“A! Mày cũng khát nước rồi đúng không?”
Chó nhỏ lập tức dùng lưỡi liếm cốc nước, liếm sạch nước trong cốc.
Uống trà xong, thằng nhóc đó cũng mệt mỏi, cũng không biết chủ nhân của chiếc xe này khi nào thì trở về, vì vậy ngồi ở trong xe, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi!
Con chó nhỏ nằm trong lòng cậu, liếm liếm tay cậu, cũng hừ hừ một tiếng, ghé vào lòng cậu, nhắm hai mắt lại.