“Em có mà, mẹ nói hồi bé có mua cho em một sợi dây chuyền! Chỉ là em có chút dị ứng với nó, nên bình thường ít đeo!”
Tiểu Dịch Thần càng thêm mất mát, cúi đầu, có chút ủ rũ.
Mộ Nhã Triết thấy vậy, trong lòng lại có cảm giác khó chịu!
Tiểu Dịch Thần ở với mình, thực sự là còn chịu nhiều thua thiệt lắm!
Anh thừa nhận, khi Tiểu Dịch Thần sinh ra, chi phí ăn mặc ở nhà họ Mộ, đều là tốt nhất, đầy đủ nhất, nhưng mà, trong ba đứa con, sự quan tâm chăm sóc của anh dành cho cậu, có thể nói là ít nhất!
Đừng nói là khóa bình an, có đôi khi, sinh nhật Tiểu Dịch Thần, anh đều rất ít khi tham dự!
Đa số đều là người giúp việc trong nhà chuẩn bị xong, sau đó sẽ báo qua với anh, anh thì phái cấp dưới đi mua quà sinh nhật, hoặc là xem Tiểu Dịch Thần thích thứ gì, anh liền trực tiếp phái người mua về.
Tính cách bản thân Tiểu Dịch Thần, thật ra rất hoạt bát, tính cách này từ khi cậu lên một tuổi, liền có thể nhìn ra.
Nhưng khi đó, phương diện chăm sóc trẻ nhỏ, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, đối với anh, yêu cầu khi đó rất nghiêm ngặt.
Trẻ nhỏ đều thích chơi đùa, hiếu động, có đôi khi vô ý va chạm, làm vỡ thứ gì đó trong nhà, đều là một chuyện quá bình thường.
Nhưng khi đó, Mộ Nhã Triết không biết nên giáo dục trẻ nhỏ như thế nào, có đôi khi cậu làm loạn, hoặc vô ý làm vỡ thứ gì, anh liền lo lắng, sợ cậu làm tổn thương chính mình.
Vì vậy, anh phạt cậu hối lỗi, nhưng đến trong lòng của trẻ nhỏ, tiềm thức cậu lại cho rằng mình vừa gây học, chọc anh mất hứng, cậu căn bản là không ý thức được, đó là sự quan tâm của cha!
Trẻ nhỏ, ở phương diện tiếp thu sự việc, có thể không thể nào hiểu nổi anh, hiểu được tình thương của cha, cũng rất khó để hiểu được sự quan tâm của người lớn!
Chờ đến khi lớn hơn một chút, cậu đã bị Mộ Nhã Triết đưa tới khu huấn luyện, đi chịu khổ rồi!
Từ trong quân đội trở về, Tiểu Dịch Thần hình như liền có chút thay đổi, từ hiếu động hoạt bát, trở thành người có tính cách âm trầm, giống như một tảng băng nhỏ.
Trên thực tế, cậu chỉ muốn hóa trang bề ngoài cho mình mà thôi!
Đến khi mẹ con gặp lại, về tới bên người Vân Thi Thi, tính chất đơn thuần cùng thẳng thắn của cậu mới dần dần hiện ra ngoài!
Nếu không tại sao lại nói, ở phương diện gia đình, đứa bé thiếu cha hoặc mẹ đều không được!
Cha, là chỗ dựa vững chắc, đem đến cảm giác an toàn!
Mẹ, là bến cảng, là sự ấm áp lớn lao.
Thiếu bất kỳ ai, đều không phải là nhà!
Nhìn sự mất mát trên mặt Tiểu Dịch Thần, Mộ Nhã Triết lúc này mới ý thức được, anh đã sơ sẩy trong việc quan tâm tới cậu rồi!
Trước kia, là bởi vì anh lần đầu làm cha, không biết nên làm thế nào để tạo nên tình cảm giữa hai người.
Đến khi mẹ con gặp lại, cậu trở lại bên người Vân Thi Thi, ở chung với Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần tự nhận làm anh, vì vậy khi đi học, cậu đều hiểu rõ mình cần phải bảo vệ cho Hữu Hữu.
Nhưng mà, đừng quên rằng, Tiểu Dịch Thần mặc dù làm anh, cùng lắm cũng chỉ hơn Hữu Hữu vài phút mà thôi, hơn nữa, cậu cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi!
Hồi bé khóc liền được cho kẹo, nhưng khi lớn lên rồi, cảm nhận của cậu liền bị người khác lãng quên.
Mộ Dịch Thần cũng không biết trong lòng cha đang nghĩ gì, nhìn ánh mắt anh đặt trên người mình hồi lâu, còn tưởng rằng mình lại vừa chọc giận anh mất hứng, lập tức tỏ thái độ: “Ai nha, con cũng không cần cái khóa đó! Con chỉ muốn trêu em một chút thôi...”
“Qua đây!”
Mộ Nhã Triết gọi cậu, giọng nói trong chốc lát trở nên mềm hơn.
Tiểu Dịch Thần có chút xấu hổ đứng lên, “Có chuyện gì vậy cha?”
Nhìn anh nhẹ nhành tình cảm như vậy, cậu có chút không quen!