Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1050: Chương 1050: Còn Không Mau Cút Đi!




Nếu muốn, bất luận là chuyện gì, chỉ cần là người có quan hệ với Lý Lương Đống thì chắc chắn có thể bức cô tới chết!

Đừng nói đến chuyện làm sao để giải quyết ổn thỏa việc này, chỉ cần không làm liên luỵ tới mình là Tôn Hoa đã thấy may mắn lắm rồi!

Hiện giờ ông ta có thể tự bảo đảm cho mình đã là chuyện khó khăn rồi, sao còn có tâm tư mà đi nghĩ cách cho ai khác chứ!

Mẹ nó, chết cũng là đáng đời!

Đúng là không hiểu chuyện, không biết tốt xấu!

Những nghệ sĩ khác đều rất biết quy củ, tại sao ông ta lại gặp phải một người như vậy chứ? Ông ta thật nghĩ không ra!

Ra sức suy nghĩ, trong lòng ông ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, có oán giận, có lo lắng, càng thêm sợ hãi, bất an.

Lý Lương Đống mặt không chút thay đổi nhìn ông ta, tức giận nói: “Tại sao còn đứng ở đây? Không nghe tôi nói sao? Nhanh biến đi, thật là ngứa mắt!”

Tôn Hoa cắn chặt răng, lúc này sao có thể đi được? Mọi chuyện còn chưa rõ ràng! Chỉ sợ về sau lão già này sẽ lại quay lại tìm ông ta tính sổ.

Ông ta vẫn còn phải dựa vào Lý Lương Đống để kiếm cơm ăn!

Cũng không thể chỉ vì một người phụ nữ mà mất việc được!

Anh ta khép nép nói: “Ông chủ Lý, thật sự rất xin lỗi! Tôi không biết Vân Thi Thi này lại không biết phân biệt tốt xấu, cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy!”

Lý Lương Đống hung hăng trợn mắt nhìn ông ta, cười nhạo một tiếng: “Tôn Hoa, tôi cũng không muốn dài dòng, anh đừng ép tôi phải làm chuyện xấu! Không phải tôi đã bảo anh xử lý cho tốt chuyện này sao? Chỉ là một ca sĩ nho nhỏ thôi mà cũng không biết nhìn sắc mặt người khác sao? Thế nào, nghĩ mình là Đỗ Thập Nương* chắc?”

* Đỗ Thập Nương: họ Đỗ tên Ty, đứng hàng thứ mười trong kỹ viện nên gọi là Đỗ Thập Nương, là một kỹ nữ có tiếng thời Minh, đi vào giai thoại với mối tình sâu nặng với Lý Giáp (xem thêm tại

Bị ánh mắt sắc bén khoét một cái, thiếu chút nữa ông ta đã quỳ xuống, trong lòng Tôn Hoa tuy oan uổng nhưng khó cãi lại, giống như vừa cắn phải một miếng hoàng liên (một vị thuốc đông y), vừa đắng vừa chát.

“Tổng giám đốc Lý, tôi cầu xin ông! Người phụ nữ này để cho ông xử trí, nhưng... Xin ông tha cho tôi! Tôi thật sự là oan uổng! Lần sau, lần sau nhất định sẽ tìm cho ông một người phụ nữ biết điều!”

“Còn có lần sau? Lần này làm bụng tôi bị thương, lần sau nếu người ta còn ác độc hơn Vân Thi Thi, chắc là sẽ động vào chỗ đó của tôi nhỉ? Muốn tôi tự tìm xui xẻo sao?”

Lý Lương Đống hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không quan tâm tới ông ta, nghiêng đầu sang chỗ khác tức giận hét lớn: “Anh cho là tôi sẽ tha cho anh sao? Tôi khinh! Tôn Hoa, anh còn không mau cút đi! Người này là do anh đưa tới, xảy ra chuyện rồi anh liền phủi mông làm như không có chuyện gì sao? Mẹ nó nằm mơ đi! Nếu không anh thử bị đâm xem!”

Bị la hét một hồi, sắc mặt Tôn Hoa xanh mét, bả vai rung rung, nửa chữ cũng không dám nói.

Trong lòng ông ta thầm nghĩ, lần này thật sự là xong rồi!

Cũng đều tại người phụ nữ kia, tự hại mình còn chưa đủ, còn làm liên lụy tới ông ta!

Nếu Lý Lương Đống đã ra tay, ông ta còn có đường sống sao?

“Sao còn đứng đây?” Lý Lương Đống thấy ông ta còn đứng tại chỗ thì càng cảm thấy phiền toái, muốn đưa chân ra giẫm ông ta.

Nhưng mà không thể, bởi vì giơ chân ra có thể gây ra động tĩnh lớn, không cẩn thận sẽ làm hở miệng vết thương.

Lý Lương Đống rụt mình, đau đến mức nhe răng ra, liên tục mắng vài câu, liếc thấy Tôn Hoa vẫn đang đứng đó thì sầm mặt: “Còn chưa chịu cút đi cho ông sao? Mẹ nó!”

Tôn Hoa sợ tới mức lảo đảo lùi về sau, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.