Tống Ân Nhã muốn nói lại thôi, vừa mở miệng, lại xấu hổ không dám nói.
“Làm sao vậy?”
Giang Khởi Mộng có chút kinh ngạc nhìn cô ta, “Chẳng lẽ con còn chưa nghĩ thông, còn không đồng ý?”
Tống Ân Nhã vẫn không nói lời nào.
Giang Khởi Mộng hướng dẫn từng bước, “Con xem, người phụ nữ đó bắt nạt con như vậy, đem con giẫm dưới chân, bây giờ tuyên bố đang đợi nhìn chuyện cười của con! Con cam tâm để người ta chế giễu như vậy sao?”
Dừng một chút, bà ta còn nói, “Mẹ còn có thể làm hỏng con sao? Tất nhiên là mong con có thể tốt! Gả cho Mộ Yến Thừa, tuy bây giờ trên danh nghĩa không phải là gia chủ, nhưng Mộ Lâm Phong có ý nâng đỡ cậu ta lên cao! Mộ Lâm Phong còn sắp xếp thông gia cho cậu ta nữa mà? Con cũng nên biết, nhà họ Mộ là một gia tộc lớn như vậy, Mộ Lâm Phong tuyệt đối sẽ ổn định chiếc ghế! Ông ta có thể tự mình chủ trương hôn sự cho Mộ Yến Thừa, nói lên cái gì? Chuyện này tất nhiên là Mộ Lâm Phong coi trọng cậu ta, muốn bồi dưỡng cậu ta, mới lo lắng như vậy nâng đỡ cậu ta! Nếu các con thành, nhà họ Tống mang thêm củi lửa, như vậy Mộ Yến Thừa lên làm gia chủ, tất nhiên là nắm trong lòng bàn tay! Đến lúc đó, con thuận lợi vui vẻ làm mợ chủ nhà họ Mộ rồi! Ý nghĩa này chính là nhà họ Tống có thể xoay mình! Sau này chờ con thành chủ mẫu của nhà họ Mộ, còn ai có thể xem nhẹ con được? Vân Thi Thi đó, kết quả là sai lầm rồi, Nhã Triết vì cô ta, từ chức gia chủ, hai bàn tay trắng, thành kẻ nghèo hèn, cô ta đi theo người đàn ông đó, có thể có ngày lành gì. Trái lại con, đến lúc đó gả vào nhà họ Mộ, hào quang bốn phía, đến lượt cô ta nhìn con, hâm mộ con rồi! Lúc đó còn không phải con giẫm cô ta dưới chân sao?”
Lời nói này làm trái tim Tống Ân Nhã rung động.
Đúng nha.
Dù sao bây giờ, tình yêu đối với cô ta mà nói, sớm đã biến mất, không muốn, cũng không nhớ nữa rồi.
Chẳng bằng nắm chắc cơ hội, thuận thế mà lên.
Giang Khởi Mộng lại thở dài một tiếng, nói, “Con cũng trưởng thành rồi, có một số lời mẹ muốn nói cho con, tìm đàn ông, ngàn vạn lần phải tìm người yêu mình, con gái, quan trọng nhất vẫn là chính mình! Đứa bé Nhã Triết đó, tính tình ngang ngược, nhận rõ mình muốn gì, cho tới bây giờ đều khăng khăng cố chấp! Mẹ thừa nhận, cậu ta cực kỳ ưu tú, nhưng con chạy sau lưng cậu ta, đổi lấy kết quả gì đây?! Nếu con có thể ở cùng Yến Thừa, cho dù không có tình cảm, cũng không sao! Con không thích cậu ta, cậu ta không thích con, nhưng tình cảm, sau này có thể từ từ nuôi dưỡng! Tình yêu, chỉ là thứ tiêu khiển, con nên buông tay, cũng nên vì tương lai của mình mà suy xét rồi! Cho dù bây giờ con ở cùng Nhã Triết thì sao? Cậu ta không quyền không thế, những bạn bè khuê mật biết sẽ càng thêm khinh thường con! Nhưng theo Mộ Yến Thừa thì lại khác, chờ con lên làm mợ chủ, người ta nhìn thấy con, không chừng lại hâm mộ con! Con muốn làm người bị người ta khinh thường, hay là được người ta hâm mộ? Toàn bộ đều dựa vào ý niệm của con rồi! Không cần phải cảm thấy không cam lòng, không có gì không cam lòng! Con vẫn còn may mắn, bây giờ con tỉnh ngộ đúng lúc, không u mê nữa rồi! Thấy rõ một người, cũng không nên có bất luận lưu luyến gì nữa!”
“Nhưng mà...”
Tống Ân Nhã không được tự nhiên nói, “Con nên nói như thế nào đây?”
“Nói như thế nào cái gì?”
Tống Ân Nhã cắn chặt môi, khóc không ra nước mắt, “Chẳng lẽ, bắt con phải chạy đến cửa, yêu thương nhung nhớ sao? Sau đó nói với người ta, con mang thai đứa bé của anh ta?”