Cô ta cố gắng làm ổn định xoắn xuýt và vùng vẫy trong lòng, cùng với sợ hãi với Mộ Thịnh, chậm rãi dịch bước, đi tới trước mặt Mộ Thịnh.
“Ông nội, thuốc đã hạ nhiệt rồi, để lạnh, dược hiệu sẽ không tốt nữa, thừa dịp còn ấm, cháu đút ông nhé?” Mộ Uyển Nhu ngồi xổm xuống bên cạnh ông, vừa dùng thìa quấy thuốc, vừa hỏi.
Mộ Thịnh nhẹ nhàng gật gật đầu, lại giống như không yên lòng, ánh mắt cũng không nhìn về phía cô ta một cái.
Ông ta thường xuyên xuất thần ngó ra ngoài cửa sổ như vậy, chỗ mà ánh mắt nhìn tới, đúng là vườn hoa phía sau Nhà họ Mộ.
Có lời đồn, vườn hoa nhà chính, trước đây, vẫn là do Mộ Khuynh Thành tỉ mỉ chăm sóc.
Mộ Khuynh Thành yêu hoa, hơn nữa yêu cây hoa hồng, bởi vậy, vườn hoa nhà chính, một lần hoa hồng nở rộ, muôn hồng nghìn tía.
Xa xa nhìn lại, đẹp đến khó tin.
Mộ Khuynh Thành thích nhất tu bổ nhánh hoa trong vườn, sau 12 giờ, sẽ thích ý ngồi trên bàn đu dây.
Từ khi cô không còn, vườn hoa đã từng hoang vu thật lâu, hoa hồng cô trồng bởi vì lâu không người chăm sóc, héo rũ, phai tàn.
Người giúp việc muốn cắt hoa này đi, trồng một lần nữa, Mộ Thịnh lại giận dữ, không cho phép bất kì ai đặt chân vào vườn hoa phía sau, càng không cho phép bất kì ai động vào một tấc đất nơi đó.
Vườn hoa phía sau nhà chính, cứ như vậy trở thành cấm địa, ai cũng không thể bước vào.
Đóa hoa héo rũ, thưa thớt biến thành bùn, phiến vườn hoa này hoang vu mấy mùa Xuân Hạ Thu Đông, sau cùng, Mộ Thịnh mới sai người một lần nữa chăm sóc, cũng không trồng hoa hồng nữa.
Sợ là thấy cảnh sinh tình.
“Ông nội, nào.” Mộ Uyển Nhu múc thuốc, nâng đến bờ môi ông.
Mộ Thịnh chậm rãi mở miệng, ngậm thuốc vào trong miệng, ánh mắt lại thẳng tắp ngó ra ngoài cửa sổ như cũ, ánh mắt bi thương thảm thiết.
Bỗng dưng, một dòng nước mắt, từ trong hốc mắt tràn ra, lăn xuống, “tách” được một tiếng rơi vào tại chén thuốc, yên tĩnh không tiếng động.
Mộ Uyển Nhu thấy hốc mắt ông ướt át, có chút không từ bỏ đứng lên, cẩn thận hỏi: “Ông nội, ông làm sao vậy?”
Mặt Mộ Thịnh không chút thay đổi, không nói một câu.
Không người nào biết, hôm nay, là ngày giỗ Mộ Khuynh Thành.
Mỗi năm ngày này, ông đều ngồi một ngàytrong thư phòng, lẳng lặng nhìn cảnh trí vườn hoa phía sau, nhưng mà hiện giờ không còn hoa hồng nở rộ.
Trên bàn đu dây, cũng không còn bóng dáng xinh xắn không ưu phiền kia.
Mộ Uyển Nhu không rõ vì sao bỗng nhiên ông lại rơi lệ, nơm nớp lo sợ địa cúi đầu, tiếp tục đút ông uống thuốc, mãi đến thuốc trong chén, một giọt không dư thừa.
...
“Vương quốc Tình Yêu là một đất nước thái bình phồn thịnh, nơi này mỗi một ngày đều có cảnh ca múa linh đình, quan viên trên triều đều thanh liêm, quốc vương cũng là người anh minh. Một ngày kia, quốc vương mang theo người con gái ông thương nhất - - Ái Tâm mới năm tuổi cải trang đi tuần, bởi vì tấm lòng của Ái Tâm thiện lương, đối xử với nha hoàn giống như đối với người nhà của mình. Vì không muốn người khác biết, quốc vương chỉ dẫn theo hai thị vệ....”
Trên giường, trong tay Vân Thi Thi cầm quyển truyện cổ tích, lật đến trang 《 công chúa thật giả 》, cảm thấy khá thú vị, đọc cho Vân Thiên Hữu nghe.
Vân Thiên Hữu tựa vào trong lòng cô, trong giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của cô, mi mắt từ từ sụp xuống, ngủ thiếp đi.
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên chậm rãi bị đẩy ra, Tiểu Dịch Thần đưa đầu vào trong liếc mắt một cái, cậu mới vừa tắm xong, đổi áo ngủ, đến trên giường trằn trọc, lăn qua lăn lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Phòng to như vậy, chỉ cảm thấy quạnh quẽ.
Vì thế cậu mang dép lê vào, đi qua hành lang dài, mò mẫm đến chỗ phòng Vân Thi Thi.