Anh chỉ vào một đám trong đó, nghi ngờ hỏi: “Nhộng là cái gì?”
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn anh như thể đang nhìn một người bị thiểu năng trí tuệ, vô cùng khinh bỉ: “Còn có thể là cái gì? Sau khi tằm nhả tơ thì tạo thành một cái kén, tằm ở bên trong hóa thành một khối tròn nhỏ gọi là nhộng.”
Đương nhiên anh biết nhộng là cái gì!
Vấn đề là, thứ này cũng có thể ăn sao?
“Nó là côn trùng đấy!” Mộ Nhã Triết không giữ nổi bình tĩnh: “Có thể ăn được sao?”
“Mùi vị cũng không tệ lắm!”
“Thế còn ve sầu là cái gì?” Mộ Nhã Triết lại nổi lên bệnh thích sạch sẽ, cảm giác như thể trước mắt có một đám côn trùng đang bay vù vù, anh còn chưa nhìn thấy nhưng trong bụng đã nôn nao lên từng cơn.
“Đồ nướng của quán này rất ngon! Trước đây đồng nghiệp dẫn em đến ăn, lúc đầu em cũng thấy rất ghê, nhưng mà ăn thử rồi lại có cảm giác như thể vừa bước vào một thế giới khác vậy.”
“....”
Mộ Nhã Triết cảm giác thế giới thật vi diệu.
Chưa từng nghe ai nói rằng côn trùng có thể làm thức ăn.
“Còn nữa, mấy thứ này còn có thể làm thuốc, ăn vào không những không có hại gì cho sức khỏe mà còn rất bổ dưỡng. Nhưng mà cũng chỉ là đồ nướng thôi, dinh dưỡng hay không cũng không cần phải suy xét nhiều làm gì. Lâu rồi em chưa ăn thịt xiên, hôm nay phải ăn mới được!”
Vân Thi Thi đọc tên mấy món cho ông chủ.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên.
Mộ Nhã Triết nhìn đĩa đầu tiên được đặt lên bàn, ghê tởm che miệng lại.
Người phụ nữ khẩu vị nặng này...
Vậy mà lại có thể ăn óc heo.
Óc heo nướng lên, bên trên thêm hành thái nhỏ, tương dầu, tỏi giã, bốc khói nghi ngút.
Nhưng mà chỉ vừa nghĩ đến cái tên thôi đã đủ làm người ta chùn bước.
Đó thật sự là óc của con heo!
Vân Thi Thi nói: “Này, anh làm gì thế? Nhìn anh như thể sắp nôn đến nơi rồi, chẳng lẽ thật sự khoa trương như thế sao?”
“Cảm giác rất ghê tởm.”
“Anh ăn thử một miếng sẽ thấy đây thật sự là mỹ vị của cuộc sống!”
Vân Thi Thi cổ vũ.
Mộ Nhã Triết kiên quyết cắn chặt răng, chỉ nhìn thôi cũng chẳng muốn rồi.
Anh chỉ liếc mắt qua đã thấy buồn nôn, nếu còn nếm thử thì chẳng phải là để cho anh nôn ngay luôn hay sao?
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục phương Tây nên anh rất chú trọng đến phương diện ăn uống, lúc anh còn nhỏ, cho dù trên bàn ăn có cá thì anh cũng không dám thử.
Người phương Tây cực kỳ phản cảm đối với mấy loại đầu động vật như thế này.
Nhất là lúc ăn cá, hai con mắt trắng bệch nhìn lom lom vào thực khách, quả thật là khiến người ta sợ hãi.
Chỉ là sau này về nước rồi anh cũng dần tiếp thu văn hóa ẩm thực Trung Hoa.
Thế nhưng mấy thứ như đầu óc, móng vuốt, côn trùng gì gì đó, anh vẫn chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện sẽ nếm thử.
Vân Thi Thi không ngừng tẩy não cho anh, kiên quyết bắt anh thử bằng được: “Anh đừng có nghĩ rằng đây là óc heo, anh cứ tự nhủ rằng anh chỉ đang ăn một miếng đậu hũ là được.”
“Không ăn.”
Thái độ của Mộ Nhã Triết cực kỳ kiên quyết, không dễ gì bị lay động.
Vân Thi Thi chu miệng nói: “Làm ơn đi, anh có thể có chút khí khái đàn ông được không hả? Ngay cả em cũng dám ăn mà anh lại không dám sao? Đầu óc thì đã là gì chứ, anh còn từng ăn ốc sên rồi thì sao?”
Lời này thật sự đã đả kích anh.
Mộ Nhã Triết nhíu nhíu mày, nhìn cô sâu xa, sau đó dùng biểu cảm thấy chết không sờn, nhắm chặt mắt lại, để cho cô đút một miếng óc heo vào miệng.
Không ngừng tự tẩy não cho chính mình, tự nhủ đây là đậu hũ, là đậu hũ...
Mộ Nhã Triết không chịu đựng nổi, nuốt thẳng xuống bụng.
“Như thế nào?”
“Không có vị gì.”
“Anh nuốt thẳng luôn sao?” Vân Thi Thi bất mãn nói: “Muốn thưởng thức vị ngon thì không thể nuốt chửng cả miếng như vậy được, nào, ăn một miếng khác!”