Anh không thích cô như vậy.
Lúc đầu, anh không tán thành công việc của cô.
Không phải anh có thành kiến đối với những người có xuất thân từ làng giải trí, anh chỉ cho rằng, nuôi dưỡng và chăm sóc người phụ nữ của mình chính là nghĩa vụ và bổn phận của người đàn ông.
Trong tay anh có tiền có thế, nói không hề quá, cho dù có muốn nuôi một nghìn Vân Thi Thi, thậm chí một vạn Vân Thi Thi cũng không phải là vấn đề.
Anh cho rằng cô không cần làm việc.
Nhưng lúc trước cô đã nói với anh, nếu như anh nuôi cô, cô sẽ có cảm giác như mình là con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, không có tự do.
Cô muốn đi làm, muốn độc lập về kinh tế, ít nhất có thể kiếm đủ tiền để tự nuôi mình.
Anh tôn trọng cô, cho nên cũng yên lặng mở đường cho cô.
Nhưng mà nếu chỉ vì để cô được làm việc mà phải hy sinh đến bước này.
...
Anh chỉ hy vọng, toàn bộ vẻ đẹp của cô chỉ có một mình anh được hưởng thủ, không cho phép bất kỳ người nào khác mơ tưởng đến cô.
Vân Thi Thi nhíu mày, có chút bức xúc đối với việc anh đánh giá công việc của cô như vậy.
Đối với cô mà nói, bước chân vào làng giải trí hoàn toàn chỉ là tình cờ, lúc học đại học cô học ngành truyền thông, mong muốn của cô là trở thành một diễn viên ưu tú.
Cô thích biểu diễn, nhưng không thích những hào quang náo nhiệt trong giới giải trí, thứ cô thích là nghệ thuật.
Cô thích khiêu chiến những vai diễn khó nhằn.
Mỗi lần màn biểu diễn của cô thành công, từ trong đáy lòng cô sẽ có cảm giác thành tựu.
Đối với chuyện con cái, Vân Thi Thi không nghĩ như Mộ Nhã Triết.
Bọn họ còn chưa chính thức kết hôn, nói chuyện sinh con lúc này có phải là còn hơi sớm không?
Hơn nữa, cô bây giờ đã có hai đứa con trai đáng yêu là Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, cô không dám mạo hiểm, nếu như có một đứa bé nữa, Hữu Hữu có bài xích không?
Tiểu Dịch Thần có bài xích không?
Đến lúc đó, nếu như Hữu Hữu không muốn tiếp nhận một sinh mệnh mới, cô phải làm thế nào?
Đừng nói là hai đứa nhóc kia, ngay cả cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Vì thế, Vân Thi Thi ôm lấy mặt anh, làm nũng nói: “Hiện tại khoan hẵng nói đến vấn đề này, được không? Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa trên danh nghĩa em cũng không phải vợ của anh, dựa vào cái gì mà sinh con cho anh?”
Mộ Nhã Triết giật mình, lập tức ôm chặt lấy eo cô, giải thích: “Em chính là vợ của Mộ Nhã Triết anh! Chuyện này không có gì cần phải suy xét cả!”
“Anh muốn cưới em, chưa chắc em đã đồng ý đâu!” Vân Thi Thi hừ lạnh một tiếng, lời nói rất kiêu ngạo.
Mộ Nhã Triết nheo mắt: “Thế nào? Không muốn làm vợ anh sao?”
Vân Thi Thi sờ cằm, lập tức tao nhã cười: “Phải xem thành ý của anh!”
Lời vừa dứt, cô đẩy anh ra, đứng dậy, nâng váy xoay người, đi đến trước gương.
Bộ lễ phục này thiết kế cách tân, làn váy được may từ lụa mỏng, vạt váy rơi xuống đất thướt tha, vô cùng mỹ lệ.
Cô nhìn vào trong gương, chỉnh sửa lại một chút, dáng vẻ tự tin kiêu ngạo.
Vân Thi Thi như lúc này tuyệt đối là đẹp nhất.
Thật ra, vẫn còn một chuyện cô không nói rõ với anh.
Sở dĩ cô luôn một lòng muốn trở thành một diễn viên ưu tú còn có một nguyên nhân khác...
Bởi vì anh là một người đàn ông quá xuất sắc.
Trước khi trở thành vợ anh, cô muốn cô trở nên ưu tú hơn, có thể xứng đôi với anh.
Vân Thi Thi đứng trước gương, nâng cao cằm, khóe môi vẽ ra một đường cong diễm lệ.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Mộ Nhã Triết.
“Đêm nay em hãy cùng anh bước lên thảm đỏ.”
“Hử?” Vân Thi Thi phản ứng kịp, xoay mạnh người, có chút kinh ngạc nhìn anh.