“Mẹ, là ai bắt nạt mẹ, nói cho con biết, con nhất định hung hăng bắt nạt người đó giúp mẹ!”
“Còn có con, còn có con!”
“Có chúng con ở đây, ai dám động mẹ một đầu ngón tay!”
Hai anh em đứng ở bên giường, kề vai sát cánh, lúc này, thế nhưng cùng chung mối thù, dáng vẻ muốn liên thủ báo thù cho cô.
Lúc này, hai anh em thật đồng lòng, nếu trước kia, chính là tranh thủ tình cảm lợi hại đâu, bây giờ là chiến hữu tốt, kẻ xướng người hoạ.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết liếc nhau, không khỏi bị dáng vẻ nghiêm túc của hai người làm cho tức cười.
“Đừng làm loạn!”
“Con không hề làm loạn mà.”
“Đúng rồi đúng rồi, bọn con không hề làm loạn.” Tiểu Dịch Thần lập tức theo sát sau phụ họa.
Đôi bàn tay trắng như phấn Vân Thiên Hữu gắt gao nắm lại, trong mắt hiện lên vẻ giận, lòng đầy căm phẫn: “Mẹ bị bắt nạt, cho nên chúng con phải lấy lại danh dự cho mẹ.”
Động tác của Tiểu Dịch Thần cũng lập tức đồng bộ nhất trí với cậu, nắm bắt nắm tay, phẫn nộ phụ họa: “Dạ! lấy lại danh dự cho mẹ!”
“Làm cho bọn họ lĩnh giáo một chút, bắt nạt mẹ con là có kết cục gì!”
“Ừ! Kết cục gì!”
Hữu Hữu giận dữ nói: “Bắt nạt mẹ con, thiên lý bất dung!”
“Ừ! Thiên lý bất dung!”
...
Vân Thiên Hữu chuyển mắt, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm mặt Tiểu Dịch Thần, cảnh cáo nói: “Ngu ngốc, không được học tôi nói chuyện!”
“Anh không có học em nói chuyện.”
“Cậu vừa rồi học, tôi nghe được, giống như con vẹt, chỉ biết học người ta nói!”
“Em mới giống vẹt!”
“Cậu là vẹt!”
“Em mới là vẹt!”
“Vẹt!”
“Vẹt!”
“Ngu ngốc!”
“Ngu ngốc!”
“Siêu cấp lớn ngu ngốc!”
“Bắn ngược!”
“Bắn ngược của em bắn ngược!”
“Bắn ngược của cậu bắn ngược bắn ngược!”
...
Hai bánh bao nhỏ một lời không hợp, lại nội chiến, mặt đỏ tai hồng ngươi một câu ta một câu, giương nanh múa vuốt, tranh nhau khí thế ngất trời!
Mộ Nhã Triết đau đầu vỗ trán, hai tên nhóc này, không thể cùng hòa bình ở chung sao? Rõ ràng vừa rồi vẫn là anh em đồng lòng, dáng vẻ cùng chung mối thù, lúc này lại nội chiến rồi.
Anh lập tức đi lên phía trước, một tay xách một đứa, ôm hai bánh bao nhỏ vào trong ngực, trầm giọng quát bảo ngưng lại: “Không được ầm ĩ!”
Vân Thiên Hữu cũng không ăn bộ dáng này của anh, hai tay ôm ngực, hừ lạnh một tiếng, xoay quá mặt không để ý anh.
Tiểu Dịch Thần lại bị anh quát, biến thành vô cùng ủy khuất, khóe mắt rủ xuống, dáng vẻ lã chã chực khóc.
“Cha hung hăng, không cần cha! Muốn mẹ!”
Tiểu Dịch Thần giơ hai tay về phía Vân Thi Thi cầu ôm.
Trái tim của Vân Thi Thi lập tức mềm mại, lập tức đưa hai tay ôm cậu ấy vào ngực,
Hữu Hữu vừa thấy, có chút ghen, lập tức giãy dụa muốn từ trên người Mộ Nhã Triết đi xuống, đánh về phía trong lòng Vân Thi Thi!
Ôm ấp của mẹ là lãnh địa của cậu, cậu phải vô điều kiện bảo vệ đến cùng!
Nhưng Mộ Nhã Triết không tính toán cho cậu cơ hội này, gắt gao ghìm chặt bờ vai của cậu, ôm cậu ở trong ngực, khuôn mặt tuấn tú kề sát bên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cậu, cọ xát: “Hữu Hữu ngoan, cha ôm!”
“Tôi không cần chú ôm!”
Mộ Nhã Triết bi thương ủy khuất: “Vì sao không cần cha ôm?”
Anh bình thường là rất ít cùng Tiểu Dịch Thần thân cận như vậy, nhưng mà lại không giống với Tiểu Dịch Thần.
Tâm cao khí ngạo, nhuyễn manh lại kiêu ngạo, rõ ràng anh có tâm đùa giỡn với cậu
Hữu Hữu vươn tay nhỏ bé, một tay dán lên khuôn mặt của anh đảy ra ngoài, vẻ mặt ghét bỏ: “Tránh ra! Tôi không cần chú ôm, tôi muốn mẹ ôm!”