Cô hơi hơi ngước cằm lên, chăm chú cuộn cuộn tóc làm nổi bật lên gương mặt trắng nõn như ngọc.
Bộ trang phục này, trong phút giây Cung Kiệt nhìn thấy, nhất định, chị anh mặc vào, hẳn sẽ xinh đẹp tuyệt trần.
Thế là, không chút do dự mà lấy được.
Nhưng mà sự thật chứng minh, bộ trang phục này hoàn toàn phù hợp.
Cung Kiệt nhìn thấy tấm hình này, khóe môi không khỏi mỉm cười.
“Chị thật đẹp.”
Anh cúi đầu cảm khái một tiếng, ánh mắt toát ra vẻ kinh diễm, lại không che giấu chút nào.
Vân Thi Thi mặc lễ phục anh tặng đi lên thảm đỏ, điều này khiến Cung Kiệt cảm thấy viên mãn vô cùng.
Nhưng mà một nơi khác, ở sân bay một người đàn ông nào đó cầm di động, lúc mở Weibo gửi tới, ánh mắt rơi vào ảnh chụp, Vân Thi Thi mặc bộ lễ phục phong cách thủy mặc kia, đáy mắt lại ảm đạm!
Mi tâm Mộ Nhã Triết không khỏi nhăn thật sâu.
Bộ lễ phục này quá hở!
Tuy váy rất dài, che khuất đôi chân đẹp, nhưng mà bởi vì thiết kế theo kiểu sườn xám, cơ hồ cảnh đẹp dưới bả vai và từ cặp mông trở lên căn bản không hề che lấp.
Anh không thích cách ăn mặc hiển sơn lộ thủy(*) như vậy của cô.
(*): Ăn mặc hở hang
Trên người cô tất cả đều đẹp, đều chỉ có thể một mình anh độc hưởng!
Bởi vậy, khi biết cô phải tham gia buổi trình diễn này, anh vừa nghĩ tới tuần lễ thời trang trước, những nữ ngôi sao ăn mặc hở hang, lập tức phái người đưa qua bộ lễ phục kia.
Chỉ lộ một đôi vai, cái khác đều che cực kỳ chặt chẽ.
Anh nghĩ, biết được là anh đưa qua, cô nhất định sẽ mặc lúc lên thảm đỏ.
Nhưng mà trên ảnh chụp gửi đến, lại là lễ phục này.
Điều này ít nhiều khiến anh cảm thấy càng bất mãn.
Quá hở hang, anh, không thích!
Nhất là không thích cô mặc thành như vậy.
Lúc Mẫn Vũ cầm vé máy bay chạy tới, liền thấy Mộ Nhã Triết toàn thân áp suất thấp đáng sợ, tay nắm chặt điện thoại di động, từng đợt trắng bệch, mu bàn tay nổi lên gân xanh dữ tợn.
A ờ.
Bộ dáng ông chủ có vẻ rất tức giận!
Mẫn Vũ len lén liếc liếc một cái, liền thấy trên màn hình điện thoại di động, ảnh chụp Vân Thi Thi đẹp đến mức lóe mù mắt người nhìn, ánh mắt toát ra sự kinh diễm.
Mộ Nhã Triết phát hiện ra anh ta nhìn, bỗng nhiên ngước mắt, cảnh cáo trừng mắt liếc anh ta một cái.
Mẫn Vũ xấu hổ, lập tức ra vẻ không nhìn thấy, huýt sáo, ngắm nhìn bốn phía.
“Món lễ phục kia, anh đưa qua sao?”
“Vâng! Đưa qua rồi.”
Mẫn Vũ lập tức đáp lại nói: “Sau khi anh căn dặn, tôi lập tức liền gửi điện thoại cho nhân viên cấp cao của Louis Vuitton, cố ý chọn một bộ lễ phục tương đối bảo thủ.”
“Là bộ sườn xám anh đã cho tôi xem sao?”
“Đúng a. Làm sao...? Bà chủ không mặc sao?”
Mẫn Vũ vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Mộ Nhã Triết bỗng nhiên đen lại, thế là ngoan ngoãn im lặng không nói.
Được a, bà chủ khẳng định không có mặc, ông chủ mới tức giận như vậy.
“Ông chủ, bà chủ mặc bộ lễ phục này, nhìn rất đẹp!”
Mẫn Vũ từ đáy lòng tán thưởng.
Nhưng mà lời này không nói không sao, nói ra, nhân vật cán bộ kỳ cựu nào đó, sắc mặt lại càng âm trầm.
Mẫn Vũ vỗ mông ngựa, tuyệt đối là vỗ sai góc độ.
Nhìn qua sắc mặt càng đen của Mộ Nhã Triết, Mẫn Vũ dứt khoát im miệng, không nói.
Cảm giác càng nói càng sai.
Mộ Nhã Triết đóng điện thoại di động, lên máy bay.
Hành trình đại khái mất mười giờ.
Cái người phụ nữ ngu ngốc này, nhất định phải cùng cô tính sổ một trận mới được!
...
Hữu Hữu ngồi trước máy vi tính, nhìn Weibo, lướt thấy ảnh chụp từ phòng làm việc của Vân Thi Thi đăng lên.
Phản ứng đầu tiên, là quá kinh diễm.
Mẹ mặc bộ lễ phục này, tưởng chừng kinh động như gặp thần tiên, giống như tiên nữ thực sự, đẹp đến mức không gì sánh được!