Mà “người nào đó” kia tất nhiên là nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh của cô, liền rút tay về không nói gì, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, tạo thành một nụ cười ý vị.
Vân Thi Thi thấy ánh mắt anh rơi trên người cô, liền có chút lúng túng.
Trong lòng cô không hiểu, rốt cuộc người đàn ông này là thần phật nơi nào, tại sao mỗi lần cô gặp chuyện lại đều gặp phải anh vậy?
Vân Thi Thi không muốn để ý nhiều, liền vỗ vỗ quần áo, xoay người định rời đi, nhưng mà phía sau lưng cô lại truyền đến một giọng nói lạnh lẽo trầm thấp: “Đứng lại.”
Người đàn ông mở miệng rất ngắn, tích chữ như vàng, giọng nói cũng dễ nghe, trầm thấp lại có từ tính, thuần hậu* giống như rượu ủ lâu năm, chỉ một tiếng, đã khiến người ta dễ dàng say mê.
*nếu như tả mùi vị, có nghĩa là đậm đà, nhưng tả âm thanh, thì editor không tìm được từ thay thế. :D
Cô dừng lại, nhíu mày quay đầu, nhìn người đàn ông nào đó, hỏi: “Chào anh, có chuyện gì không?”
“Cứ như vậy mà đi?” Mộ Nhã Triết thấy vậy liền có chút buồn cười.
Những người phụ nữ khác nhìn thấy anh liền hận không thể sát lại gần, mà cô lại tránh anh như tránh ôn thần vậy.
Chẳng lẽ là, chột dạ?
Mộ Nhã Triết cong môi mỉm cười.
Nụ cười kiêu ngạo đắc ý này của anh khiến Vân Thi Thi cảm thấy thật chướng mắt: “Tôi và anh đâu có quen biết gì nhau?”
Giọng điệu của cô có chút không kiên nhẫn, thậm chí còn rất lạnh nhạt xa cách, khiến một đám người sau lưng Mộ Nhã Triết sửng sốt, bọn họ chưa từng thấy người nào dám nói năng như vậy với ông chủ của họ!
Phải nói rằng, ông chủ của họ có thân phận cao quý, cho dù là quan chức cấp cao của chính phủ cũng phải nể mặt ba phần, vậy nên khi thấy Vân Thi Thi nói chuyện vô lễ như vậy, trên mặt bọn họ ai nấy đều hiện lên vẻ bất mãn.
Nhưng mà đối với sắc mặt lạnh nhạt của Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết lại hoàn toàn không hề tức giận, anh bước lại gần cô mấy bước, ý cười trên miệng càng sâu, ghé sát vào bên tai cô, dịu dàng nói: “Không quen? Nhưng mà... chúng ta cũng đã từng ngủ với nhau rồi.”
Biểu cảm trên mặt Vân Thi Thi cứng lại, cô nở một nụ cười nhợt nhạt, giọng điệu càng lạnh lùng: “Anh Mộ, thì ra anh là người không biết xấu hổ đến như thế cơ đấy?”
“Ừm? Không biết xấu hổ? Vậy cứ coi là tôi không biết xấu hổ đi!” Mộ Nhã Triết cười cười: “Hoặc không thì tôi càng không biết xấu hổ cho cô xem nhé?”
Vân Thi Thi không hiểu rõ thân phận của người đàn ông trước mặt mình là gì, Tiếu Tuyết cũng không thèm quan tâm xuất thân của anh, nhưng không có nghĩa là bọn người Hà Lăng Tương không hiểu.
Anh đứng gần sát cô như vậy, lại còn đang trong tư thế mập mờ, khiến cho bọn họ đều khiếp sợ.
Hà Lăng Tương lăn lộn trong Làng Giải trí nhiều năm như vậy, từng gặp không biết bao nhiêu người, quen biết không biết bao nhiêu người ở trên cao, hoặc có thế lực gia tộc hùng mạnh, bản thân hắn cũng trở thành một người không phải ai cũng đắc tội được.
Nhưng người đàn ông trẻ tuổi này, hắn ta lại chưa từng thấy mặt bao giờ, cũng hoàn toàn không biết thân phận của anh là gì.
Nhưng trong nhóm người đi phía sau anh, lại có “người quen” của hắn ta!
Đừng chỉ nhìn bọn họ ngoan ngoãn đi sau lưng Mộ Nhã Triết, nhưng thật ra thân phận của bọn họ cũng không hề đơn giản, đều là những người khiến kẻ khác nghe tên mà biến sắc.
Cứ nhìn người đàn ông trung niên đứng cuối cùng trong nhóm người kia, ông ta là nhân vật có địa vị nhất nhì Bắc Kinh, sở hữu trong tay mấy tập đoàn, nuôi mấy nhóm vệ sĩ, là nhân vật tuyệt đối không thể đắc tội được. Mặc dù Hà Lăng Tương tự xưng là “tai to mặt lớn”, nhưng đứng trước mặt ông ta, cũng không dám nói nửa câu.