“Cha, để con dạy cha.”
Hữu Hữu rất ra dáng, mở vỏ sủi cảo ra, dùng đũa gắp nhân bánh đặt vào chính giữa, sau đó vô cùng thành thạo, nhanh chóng nặn ra một cái sủi cảo đẹp mắt.
“Mẹ, tại sao năm mới lại phải ăn sủi cảo ạ?”
Vân Thi Thi giải thích: “Cái này gọi là sủi cảo mừng năm mới. Bởi vì sủi cảo giống thỏi vàng ngày xưa, cho nên có ngụ ý là tiền bạc đầy nhà, lại có dáng tròn tròn, ý là cả nhà đoàn viên. Hơn nữa, sủi cảo giao thừa còn dùng thịt làm nhân bánh, vỏ bánh bọc bên ngoài, ngụ ý là cuộc sống sung túc, bình an.”
Tiểu Dịch Thần cái hiểu cái không, gật gật đầu: “À... Thì ra là còn có cách nói như vậy.”
Vân Thi Thi nắm tay Tiểu Dịch Thần hướng dẫn tỉ mỉ, quay đầu lại thì thấy Cung Kiệt đang nhìn vỏ sủi cảo như thể có mối thù sâu đậm, dáng vẻ đương nhiên là chả biết làm sủi cảo như thế nào.
Ngược lại, Mộ Nhã Triết được Hữu Hữu chỉ dẫn thì đã có thể nặn thành một cái bánh hoàn chỉnh, chỉ là cái đầu tiên chỉ có thể tạm coi như thành công một nửa, bởi vì sau khi bỏ vào nồi nước thì cái sủi cảo đã bị vỡ tung ra.
Hữu Hữu ghét bỏ nói: “Cha à, cha thật là kém cỏi...”
Mộ Nhã Triết bị đả kích, hổ thẹn nói: “Vì trước đây cha chưa từng gói sủi cảo thôi!”
“Lần đầu tiên làm sủi cảo, con đã gói rất đẹp rồi!” Hữu Hữu đương nhiên không cho Mộ Nhã Triết bậc thang để leo xuống.
Mộ Nhã Triết rất buồn bực.
Vân Thi Thi ngồi bên cạnh Cung Kiệt, tự tay dạy cho anh, dưới sự hướng dẫn của cô, Cung Kiệt cũng đã có một cái bánh ra hình ra dạng rồi.
Bất tri bất giác đã đến sáu giờ tối.
Vân Nghiệp Trình đi xuống tầng, nhìn thấy ở trên bàn đã có sủi cảo được nặn xong xuôi rồi.
Vân Thi Thi và Hữu Hữu bận rộn trong bếp, Mộ Nhã Triết phụ trách giúp đỡ, còn Cung Kiệt và Tiểu Dịch Thần thì ngồi xem TV ngoài phòng khách.
Đêm giao thừa sẽ có tiệc liên hoan mừng tết âm lịch, mặc dù lúc này còn chưa đến giờ nhưng không khí đã rất náo nhiệt, ai cũng mong ngóng đến bữa tiệc.
“Ơ?”
Ba mẹ con Tương Ngọc đâu rồi?
Vân Nghiệp Trình phát hiện ra đã không thấy ba mẹ con Tương Ngọc đâu nữa, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, có lẽ là ba người này đã thức thời mà ra về rồi.
Bảy giờ tối, bữa cơm tất niên đã xong xuôi.
Vân Thi Thi đứng ở cửa nhìn quanh một hồi, ngóng trông hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Hoa Cẩm.
Không phải là anh ta đã quên mất rồi chứ?
Cô hơi mất mát, quay trở vào trong nhà.
...
Hoa Cẩm lái xe đến Hương Thể Mạn Bộ, dựa theo địa chỉ mà Vân Thi Thi đã gửi, tìm tìm kiếm kiếm, đến lúc đứng trước cửa, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận ấm áp bên trong phòng khách.
Một nhà sáu người ngồi vây quanh bàn ăn, tiếng cười nói hài hòa vui vẻ.
Anh ta không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.
Đáy lòng sinh ra cảm giác thèm khát.
Đã bao nhiêu năm rồi, anh ta không đón năm mới cùng người nhà?
Trong trí nhớ của anh ta, dường như đã rất nhiều năm rồi anh ta chưa từng có khái niệm về nhà đón tết.
Anh ta vốn không có nhà để về, vì vậy, điều này chỉ có thể là một hy vọng xa vời đối với anh ta.
Hoa Cẩm đi tới cửa, tay giơ lên định nhấn chuông cửa, nhưng vừa vươn tay ra thì lại nhận ra mình không có cái dũng khí này.
Anh ta nhíu mày, có chút chột dạ rút tay về, thở ra một hơi.
Bên ngoài nhà, tuyết bay tán loạn, tuyết rơi càng lúc càng dày, hàng ngàn bông tuyết phiêu tán giữa trời.
Hoa Cẩm mặc một cái áo bành tô dài kín người, quàng khăn quàng cổ, bông tuyết đảo tròn rồi rơi lên người và trên mặt anh ta. Anh ta đứng lặng yên giữa trời tuyết một hồi lâu, lông mi cũng phủ một lớp tuyết bàng bạc, thế nhưng chỉ một cái chớp mắt, bông tuyết đã rơi xuống, bị gió thổi đi.
Đứng ở trước cửa, trong lòng lại sinh ra cái cảm giác “càng tới gần quê lòng càng kinh hãi*“.
* Trích bài thơ “Độ Hán giang” của Lý Tấn, miêu tả nỗi niềm nhớ quê của người con xa xứ khi xuân về
Dịch thơ:
Ở núi không có tin tức gì bên ngoài
Mùa đông đã qua, mùa xuân lại tới
Càng tới gần quê lòng càng kinh hãi
Không dám hỏi người qua đường