Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 428: Chương 428: Cướp đồ Chơi của em trai về




Nhân viên nhìn theo hướng Tiểu Trương chỉ, thấy là một cậu nhóc tầm sáu tuổi, sắc mặt đen đi, nghi hoặc hỏi: “Cậu đang trêu mình à? Đó chỉ là một cậu bé sáu tuổi, trẻ em dưới mười tuổi không được chơi trò này mà!”

Nói rồi cậu ta không nhịn được nghi ngờ hỏi: “Cậu không thấy trẻ con nhà người ta mơn mởn như nhỏ ra nước thế kia à?”

“Cậu đừng nói nhảm! Đứa trẻ đó tuy tuổi còn nhỏ nhưng bản lĩnh không nhỏ, đứa trẻ này sáu mươi giây bắn nổ 30 quả bóng, tích đủ 320 điểm.”

“Không có khả năng!” Vẻ mặt nhân viên trắng bệch, cảm thấy quá hoang đường: “Du khách bên mình xuất thân từ trường quân đội, bản lĩnh bắn súng đầy mình cũng mới bắn nổ được 20 quả bóng, 301 điểm á.”

“... Tớ không lừa cậu đâu.”

Nhân viên không chịu tin, lắc đầu, thương lượng nói: “Ôi dào, du khách bên này cũng khó đối phó, người ta cố tình mang theo bạn gái tới, cô bạn gái đó nhìn trúng con gấu trúc này, rõ ràng cậu ta muốn thắng con gấu này để lấy lòng bạn gái, chơi mấy lần mới qua. Chỗ bên cậu chỉ là đứa trẻ, nhất định dễ đối phó hơn bên tớ! Hay là cậu cố dỗ dành cậu bé chọn phần thưởng khác nhé!”

...

Tiểu Dịch Thần đứng đợi hồi lâu, mãi đến khi khóe mắt cậu nhìn thấy một nhân viên ôm con gấu trúc đi đến chỗ người đàn ông khác, trong lòng căng thẳng, vội vã đi tới, gọi anh ta lại.

“Con gấu trúc này là phần thưởng của tôi, anh ôm đi đâu vậy?”

Nhân viên xấu hổ cười nói: “Bạn nhỏ, anh trai này cũng đã hoàn thành trò chơi nha, cậu có muốn đổi phần thưởng khác không?”

“Không được!” Tiểu Dịch Thần chắc nịch nói: “Đây là đồ chơi tôi tặng cho em trai, tôi thắng, thì phải là của tôi. Chẳng phải quy tắc đã nói vậy sao?”

Nhân viên công tác không phàn bác nổi.

“Thằng nhóc con, cút sang bên đi, ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện đâu!” Một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, ngoại hình không tính là xuất chúng, mặt mày có vẻ tục tằng, đi tới trước mặt cậu, khinh miệt nhìn cậu, lạnh lùng xua đuổi.

“Tôi nói chuyện với anh à?” Tiểu Dịch Thần nhíu chặt mày, lạnh nhạt phản vấn.

“Thằng nhóc, mày ngông nghênh quá nhỉ?!”

Hiển nhiên người đàn ông trẻ kia bị thái độ coi thường của Tiểu Dịch Thần kích động: “Phần thưởng này là do anh đây đoạt được, có liên quan gì đến mày?”

Tiểu Dịch Thần không dao động nói: “Sao không liên quan? Tôi cũng chơi thắng trò chơi này.”

“Haha! Cái đồ mặt dày! Oắt con!” người đàn ông kia như thể vừa nghe được chuyện tiếu lâm, cười to mấy tiếng, cuối cùng đanh mặt nói: “Chỉ dựa vào thằng nhóc chưa dứt sữa như mày mà cũng có thể nghịch súng? Cười muốn rụng răng!”

“Người kiến thức hạn hẹp, như ếch ngồi đáy giếng.” Tiểu Dịch Thần dùng thành ngữ mới học được châm chọc lại.

Một câu nói khiến khóe môi người đàn ông co giật, nếu không phải ở đây có nhiều người, hắn ta sợ là đã không nhịn được mà lên đánh thằng oắt này một trận!

Nhân viên đứng một bên yếu ớt nói: “Quả thực đứa trẻ này đã thắng trò chơi này! Thật sự thật sự đấy...”

Người đàn ông kia trợn mắt: “Cô cho là tôi dễ bị lừa lắm hả? Thằng nhóc này là gì của cô mà cô bao che nó thế?! Tôi là du khách ở đây, thắng trò chơi này, phần thưởng nên thuộc về tôi, không phải sao?”

“Tôi không bao che cho cậu bé này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.