Lo âu, đó là Mộ Lâm Phong.
Còn chưa tìm ra được người thừa kế ưu tú, hiện giờ anh đột nhiên tuyên bố từ chức, nhất thời ông ta bị đánh trở tay không kịp.
Mộ thị cho đến nay, đều là do anh chỉ đạo hoạt động, hiện giờ anh đột nhiên rời đi, làm cho người ta căn bản không có bất luận đường sống xây dựng trong lòng nào, bất luận là ai đang nửa đường đi lên đỉnh núi, nhất định sẽ rối loạn.
Càng là lúc này, Mộ thị, càng có thể có thời cơ.
Lúc này anh tương kế tựu kế thuận tay đẩy thuyền, có thể nói là cực kỳ ngoan độc.
Một chút đường lui và phòng bị đều không có.
Như vậy, liền cho bọn họ rất nhiều cơ hội.
Lục Cận Dự bừng tỉnh đại ngộ, mạch não đã trở lại, âm thầm thán phục Mộ Nhã Triết lòng dạ sâu ở trong lòng.
Nói là lòng dạ, không bằng nói là mưu lược.
Thậm chí có thể tính toán được kế sách thông minh như vậy.
Chỉ là nói đi nói lại, từ ba năm trước đã đem phần lớn tinh lực vùi đầu vào tập đoàn Thánh Ngự, từ lúc ấy lão đại cũng đã hạ một bàn cờ rất lớn.
Thương cho Mộ Lâm Phong, từ đó đến bây giờ còn chẳng hay biết gì, lại còn vọng tưởng lợi dụng anh, đặc biệt không ngờ, ông ta đã biến thành một con cờ trong tay Mộ Nhã Triết.
Khương Thân nghe xong, cũng có chút phấn chấn lên, chờ đợi ké tiếp, đao to búa lớn, chuẩn bị liền mạch lưu loát, đánh hạ giang sơn Mộ thị.
Mộ Nhã Triết cầm chén trà trên tay, đôi mắt mỉm cười, trong mắt là dã tâm và mũi nhọn, tối tăm không rõ.
Đêm khuya yên tĩnh.
Vân Thi Thi vừa mới trải chăn ra giường, Mộ Nhã Triết đã tắm xong, vừa đẩy cửa ra, đã thấy âm thanh cô bận rộn, lẳng lặng đi qua, từ phía sau nhốt chặt eo cô, hà hơi bên tai cô: “Đang bận cái gì thế?”
“…” Vân Thi Thi toàn tâm toàn ý bận rộn với công việc, căn bản không chú ý đến anh đi vào khi nào, bị dọa một phen, phục hồi tinh thần lại, cô oán trách nói, “Trải chăn ra giường, thời tiết lạnh, chăn lúc trước không ấm lắm.”
Mộ Nhã Triết không để ý cô nói cái gì, lúc này anh hơi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên thùy tai cô.
Nhiều ngày chưa từng thân thiết, anh hôn có chút nóng vội, cũng rất chuyên chú.
Vân Thi Thi buồn cười đẩy đẩy anh, anh lại không bận tâm, trái lại hôn càng sâu hơn, xoay thân thể cô qua, ôm eo cô, lòng bàn tay nóng bỏng, truyền đến eo cô, bàn tay to chậm rãi thăm dò vào vạt áo, xâm nhập thăm dò.
“Này…”
Vân Thi Thi hờn dỗi một câu, “Hai đứa bé còn chưa có ngủ đâu!”
Cô vốn đồng ý trải chăn xong, liền đi đến phòng hai đứa bé, đọc chuyện cho bọn chúng nghe trước khi ngủ.
Đây là chuyện mỗi đêm cô đều làm, chưa từng bỏ qua.
Mộ Nhã Triết hừ một tiếng, có vẻ bất mãn. “Không cần để ý bọn chúng!”
“Em mặc kệ, anh dỗ bọn trẻ được không?” Vân Thi Thi cực kỳ buồn cười, nửa đùa nửa thật nói.
“Em dỗ anh là được rồi.”
Anh nói ra một câu, cực kỳ ái muội, làm trái tim cô nhảy lên ‘Thình thịch’.
Cô vừa mới đẩy ra khoảng cách với anh, chỉ là a một tiếng, anh lại không chịu bỏ qua dính lên, ôm cô, hôn lên môi cô.
Kề sát môi cô, khoảng cách thân mật, lông mi hai người ái muội quấn cùng một chỗ, hô hấp giao hòa, chóp mũi đối diện nhau, khóe môi anh khẽ cong lên, không rời một giây hôn cô.
Mới đầu còn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng hôn xong, càng lúc càng không thể vãn hồi.
Cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cô mê man, mị nhãn như tơ, khi cười rộ lên, trong chớp mắt giống như hồ nước trong vắt, quyến rũ vô hạn, có vẻ kiều mị hơn.