Mười hai giờ tối, sau khi lăn qua lăn lại ở phòng sinh bốn tiếng, ngoài cửa, lúc Cung Kiệt và hai thằng nhóc đang sốt ruột đi đi lại lại, chỉ nghe tiếng khóc nỉ non thanh thúy từ phòng sinh truyền đến!
Cung Kiệt cả kinh lập tức chạy tới cửa, kích động nhìn ngó vào trong, rất nhanh, một y tá đi ra ngoài cửa, vẻ mặt vui mừng, “Được rồi! Được rồi! Mẹ con bình an! Mẹ con bình an!”
“Oa! Em gái! Em gái ra rồi!”
Công chúa nhỏ nhà họ Mộ cưng chiều, rốt cuộc cũng ra đời trong sự trông mong ngóng chờ của mọi người!
Cung Kiệt nghe vậy kích động, lập tức bế Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lên, vui vẻ giống như đứa bé.
Hữu Hữu vui mừng nói, “Cháu gái cậu tâm tâm niệm niệm rốt cuộc cũng ra đời rồi! Cậu chờ đợi rất vất vả, nhưng mà không tính là chờ không công!”
Lúc Vân Thi Thi mang thai, cách xa trùng dương, Cung Kiệt thường xuyên trò chuyện bằng video call với cô, anh cũng đùa giống như Mộ Nhã Triết, nghiêm túc nói với đứa bé trong bụng, “Nguyệt Dao, là cậu nha! Qua mấy tháng nữa, chúng ta có thể gặp mặt rồi! Cậu đợi cháu ra ngoài nha!”
Bởi vậy, biết Vân Thi Thi sắp sinh, Cung Kiệt lập tức bay sang, nhưng mà tiếc nuối chính là, thời khắc quan trọng như vậy, Vân Nghiệp Trình không thể tự mình có mặt.
Ông vẫn không thể di chuyển, vẫn không thể tách rời bình hô hấp, bởi vậy, e rằng khó mà tận mắt chứng kiến tình cảnh này.
Tiếu Tuyết cũng kích động muốn chết, không để ý rụt rè ôm lấy Hoa Cẩm, cười run rẩy cả người.
Hoa Cẩm ở cửa yên lặng đợi một lúc lâu, biết được mẹ con bình an, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi! Là công chúa nhỏ, thật xinh đẹp!”
Y tá ôm đứa bé đã lau sạch sẽ đến, xoa bóp chân, kiểm tra cân nặng, ba cân rưỡi, trải qua kiểm tra, thân thể bé cưng rất khỏe mạnh, hai chân nhỏ giơ lên cao khóc oa oa, âm thanh thanh thúy vang dội.
Cô ấy bỏ đứa bé vào tã, ôm đến chỗ người đàn ông đang ở bên cạnh giường.
Vân Thi Thi sinh xong, sức cùng lực cạn, quần áo đều bị mồ hôi làm ẩm ướt.
Mộ Nhã Triết đau lòng cô, không ngừng hôn môi cô, cười, ánh mắt cũng ẩm ướt, đỏ một vòng!
“Thi Thi, anh yêu em.”
Anh không ngừng hôn cô, không chán ghét, Vân Thi Thi vô lực đáp lại, lại nghe thấy anh nói bên tai, bởi vì xúc động mà có chút nghẹn ngào, cái mũi của mình cũng có chút lên men rồi!
“Em cũng yêu anh!”
Trong lòng Mộ Nhã Triết cảm khái - -
Có thai là chuyện thần kỳ biết bao nhiêu!
Anh cùng cô lần hai sáng tạo ra sinh mệnh nhỏ đáng yêu như vậy, khác với lần mang thai đầu của cô, bây giờ, toàn bộ hành trình anh đều ở bên cạnh, may mắn hơn nữa chính là, anh tận mắt chứng kiến giờ khắc này!
Cảm tạ trời xanh!
Mẹ con bình an!
“Anh mau nhìn xem, con gái của anh thật xinh đẹp! Vừa sinh ra, đã có mái tóc đen nhánh rồi.”
Mộ Nhã Triết lập tức cẩn thận ôm lấy đứa bé từ trong lòng y tá, rốt cuộc cũng gặp được đứa bé cô mang thai hơn chín tháng, vẻ mặt anh có chút nghiêm túc, thậm chí còn có chút khẩn trương.
Cho dù ngày thường, anh luôn bày mưu nghĩ kế, vĩnh viễn là gương mặt bình tĩnh và trấn định, nhưng mà ôm đứa bé, đã có chút bối rối, sợ mình ôm đứa bé không tốt!
Mãi đến khi - - một màn thần kỳ đã xảy ra!
Không biết vì sao, đứa bé nằm ở trong lòng anh, vậy mà lập tức dừng khóc.
Anh nhìn về phía con gái của anh, giống như Tiểu Dịch Thần, vừa sinh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhiều nếp nhăn, y tá nói xinh đẹp, nhưng anh cảm thấy, cực kỳ xấu!