Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3041: Chương 3041: Đại Kết Cục (16)




Hữu Hữu vừa nghe, bĩu môi, không tình nguyện nói, “Vì sao ạ?”

“Tay con nhỏ như vậy, nhỡ đâu làm ngã em gái, thì làm sao bây giờ?”

Tiểu Dịch Thần cũng đi đến, giang hai tay nói, “Mẹ, để cho con ôm cho! Con nhất định sẽ ôm thật tốt, sẽ không làm em gái ngã!”

Cậu nói muốn ôm, Mộ Nhã Triết chỉ hừ một tiếng, nhưng cũng không từ chối, Vân Thi Thi cũng tin tưởng cậu, vóc dáng cậu cao hơn Hữu Hữu một khoảng, chắc chắn có thể ôm công chúa nhỏ chắc chắn, nhưng mà cô vẫn có chút lo lắng, “Con biết ôm không?”

Tiểu Dịch Thần gật đầu như giã tỏi, “Biết ạ! Thím Nguyệt đã dạy cho con rồi! Con học rất giỏi nha!”

Tư thế ôm đứa bé cũng rất quan trọng, nếu tư thế ôm không đúng, đứa bé sẽ cảm thấy không thoải mái, sẽ khóc lớn, hơn nữa trẻ con mới sinh ra, xương cốt đều cực kỳ mềm, không cẩn thận còn có thể làm đứa bé bị thương.

Vân Thi Thi dặn dò, “Vậy con nhất định phải dịu dàng một chút… Cẩn thận một chút.”

“Dạ!”

Tiểu Dịch Thần lập tức đi đến, vẻ mặt thành kính ôm em gái từ trong lòng Vân Thi Thi, Hữu Hữu ở một bên nhìn chằm chằm, nhìn Tiểu Dịch Thần có thể ôm, mình lại không được cho phép, không khỏi đỏ mắt!

“Bất công! Bất công! Cha bất công! Mẹ bất công!”

Cậu ôm cánh tay, một mình tức giận, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới người khác!

Vân Thi Thi cười bất đắc dĩ, lại nghe Tiểu Dịch Thần đột nhiên nhỏ giọng nói, “Em gái mở to mắt! Đang nhìn con ạ!”

Hữu Hữu nghe xong, tức giận lập tức biến mất, vội vàng đi đến, chỉ thấy công chúa nhỏ được Tiểu Dịch Thần ôm vào ngực, đột nhiên mở mắt, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lông mi thật dài, cong cong, đôi mắt giống như mã não màu đen, đen tuyền tỏa sáng!

Bé con chớp chớp mắt, nắm chặt tay nhỏ nhìn Tiểu Dịch Thần, khóe mắt cong cong, cái miệng anh đào nhỏ lập tức mở ra, lộ ra lúm đồng tiền sáng lạn!

Hữu Hữu thấy, trái tim đều sắp hòa tan, trên mặt đỏ bừng, hận không thể cướp lấy Tiểu Nguyệt Dao ôm vào trong ngực mình!

Chỉ là, chuyện này chẳng qua chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi!

Vân Thi Thi đột nhiên nói, “Đứa nhỏ không phải đều rất thích khóc sao? Em nhìn những đứa trẻ sơ sinh khác sinh ra, nửa đêm thường xuyên khóc. Nhưng Tiểu Nguyệt Dao chỉ khóc những lúc đói bụng! Lúc thím Nguyệt thay tã cho bé con, cũng rất ngạc nhiên, nói đứa nhỏ này trời sinh đã thích cười, cực kỳ thần kỳ.”

Mộ Nhã Triết nói, “Giống em, cười lên rất đẹp.”

Tiểu Dịch Thần ôm bé con cẩn thận, giống như ôm bảo bối, lại ngạc nhiên phát hiện, Tiểu Nguyệt Dao lại vươn bàn tay nhỏ đầy thịt, đột nhiên nắm lấy áo cậu, cũng không biết lấy đâu ra sức lực mạnh như vậy, nắm chặt lấy kéo kéo, hai bàn chân nhỏ đột nhiên đá đá, giống như hưng phấn vậy!

Hữu Hữu nhìn vẻ mặt đáng yêu của em gái, kêu la muốn ôm, quay đầu cầu xin, “Cha à, cho con ôm một lát nhé? Con ngồi ở trên giường, cẩn thận ôm lấy em gái, sẽ không ngã đâu ạ!”

Mộ Nhã Triết thấy cậu thực sự muốn ôm, lúc này mới gật gật đầu, “Ừ!”

Vì thế, Hữu Hữu kích động nhận lấy Nguyệt Dao từ trong lòng Tiểu Dịch Thần, cậu cũng đi theo thím Nguyệt học cách ôm em bé, còn học cùng Tiểu Dịch Thần, đây là lần đầu tiên cậu ôm em gái ở trong tay, nhỏ như vậy, giống như nắm gạo nếp, mềm mềm dinh dính, cậu lại không nỡ dùng lực.

Tiểu Nguyệt Dao nhìn thấy cậu, cũng hiểu được mới lạ, hơi trừng lớn mắt một chút, tò mò đánh giá cậu, Hữu Hữu dịu dàng nhìn bé con chăm chú, trong lòng tràn ngập mềm mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.