Nhận được sự đồng ý, Hữu Hữu vui mừng khôn xiết, ôm lấy Nguyệt Dao, nhưng mà đứa bé vốn đang toét miệng cười, được cậu ôm vào trong ngực, mới đầu không có phản ứng gì, chỉ chốc lát sau, lại giống như đêm qua vậy, mưa gió sắp tới, trong nháy mắt đôi mắt chảy ra hai giọt nước mắt!
Nước mắt chảy ra rất nhanh, từ má chảy xuống, tiếng khóc từ yết hầu bật ra khỏi cái miệng nhỏ!
Hữu Hữu trở tay không kịp, nhìn cái miệng nhỏ của bé con mở lớn, thậm chí còn nhìn thấy cả yết hầu của bé con, đầu lưỡi run run!
“Oa!”
Đứa bé hé miệng, khóc đến kinh thiên động địa, thậm chí còn nâng chân lên giẫm lên tay cậu, giẫm đạp lại giẫm đạp, bộ dạng giống như cực kỳ ghét bỏ cậu.
Sức lực cũng lớn, Hữu Hữu bị giẫm đau, cũng không dám buông tay, sợ em gái ở trong lòng bị ngã.
Thím Nguyệt khẩn trương nhận lấy đứa bé, dụ dỗ một lúc lâu, cuối cùng, vẫn là nằm trong lòng Vân Thi Thi, mới ngừng khóc!
Hữu Hữu nhìn thấy loại tình huống này lại tái diễn, khổ sở không chịu được, buồn bực ngồi một góc, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, trên mặt đầy mất mát!
Vân Thi Thi nhìn không thấy biểu tình mất mát trên mặt cậu, nhưng Mộ Nhã Triết lại thấy được, kéo cậu đến trước mặt mình hỏi, “Làm sao vậy? Sao lại không vui?”
“Cha à…”
Hữu Hữu ấm ức nghịch đầu ngón tay, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, giống như sắp khóc, “Có phải em gái không thích con hay không?”
Mộ Nhã Triết giật mình, nhíu mày, “Làm sao có thể?”
“Em gái nhất định chán ghét con! Nếu không… Vì sao con bế em ấy lại khóc!”
Hữu Hữu thút tha thút thít, giống như bị ấm ức rất lớn, nước mắt lập tức rơi xuống, cậu giơ tay lên, lau nước mắt ở khóe mắt, hít hít mũi, cực kỳ thương tâm!
Cậu rất ít khi khóc, lại càng ít khi lộ ra biểu tình bối rối như bây giờ, vẻ mặt cậu luôn luôn ung dung bình tĩnh, chắc là vì quá thương tâm, quá khó khăn, còn có chút sợ hãi, suy nghĩ miên man, lo lắng em gái thật sự chán ghét cậu, cho nên ấm ức rất lợi hại.
Mộ Nhã Triết luôn luôn không biết an ủi người khác, thấy bánh bao nhỏ thương âm như vậy, anh chỉ vỗ nhẹ vai của cậu, hành động này khó mà tính là an ủi.
Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng cũng đau đớn, lập tức nói, “Hữu Hữu, con đừng nghĩ lung tung, sao em gái có thể chán ghét con được?”
“Vậy vì sao con bế em gái lại cứ thích khóc!”
Hữu Hữu thương tâm không chịu nổi, nước mắt vội vàng rơi xuống, khóc còn dữ dội hơn Nguyệt Dao, “Con không muốn em gái chán ghét con! Con thích em gái như vậy, con muốn em ấy thích người anh trai này!”
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng ôm lấy cậu, Tiểu Dịch Thần cũng ở một bên, lại không biết an ủi như thế nào.
Lúc này, thím Nguyệt đi tới, cười nói, “Hữu Hữu à, có phải vì mùi thuốc Đông y trên người cháu quá nặng hay không? Tuy em gái còn nhỏ, nhưng mà mũi rất nhạy cảm, ngửi được mùi thuốc Đông y, tất nhiên là không thích!”
Tiểu Dịch Thần nghe xong, lập tức tiến đến bên cạnh cậu, gật gật đầu, “Ừm, quả thật mùi thuốc Đông y hơi nặng!”
Mấy ngày nay, cậu đúng là đang uống thuốc Đông y.
“Thật vậy sao?” Hữu Hữu ngừng khóc, nâng cánh tay lên, ngửi ngửi mình, lại không ngửi ra được cái gì.
Bởi vì cậu uống thuốc Đông y, mũi đã quen mùi vị này, đã ngửi không ra được mùi khác thường!
Trái tim của cậu không tốt, mỗi khi đổi mùa, nếu không tiến hành điều trị, trái tim sẽ đập nhanh và loạn nhịp.