“Tôi không ăn đồ anh đút!”
Người đàn ông thiếu chút nữa đập vỡ bát cơm, giận dữ hỏi, “Con đàn bà thối tha này, rốt cuộc có ăn không?”
Vân Na vẫn cố chấp như cũ, “Tôi muốn tự mình ăn!”
“Sao thế? Người đàn bà này muốn chạy trốn sao?”
Vân Na phản bác, “Tôi trốn được sao? Tôi chỉ mở còng tay, chân còn bị còng lại, tôi có thể đi nơi nào được?”
Người đàn ông nghe xong, lúc này mới nửa tin nửa ngờ mở khóa còng tay cho cô ta, chỉ là trên mặt vẫn cảnh giác như cũ.
“Cạch” một tiếng, còng tay được mở.
Hai tay Vân Na rốt cuộc cũng được tự do, ngẩng đầu, lại thấy người đàn ông như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô ta, giống như sợ cô ta làm bậy, cô ta cười lạnh, “Sao thế? Hai chân tôi còn bị còng, còn lo lắng như vậy làm gì? Cho dù tôi mọc cánh, cũng khó mà bay ra được nơi này! Tôi chỉ là muốn mở khóa, tự mình ăn cơm thôi!”
“Nghĩ thông suốt rồi hả?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, “Mình nghĩ thông suốt là được!”
Nói xong, anh ta không cảnh giác như trước nữa, ngồi xuống một bên, lại không dám cách cô ta quá xa, đôi mắt vẫn nhìn cô ta như cũ.
Vân Na không nhìn anh ta, nâng bát lên, cầm chiếc đũa, bới cơm loạn lên, ăn như hổ đói.
Người đàn ông thấy cô ta ngoan ngoãn ăn, lúc này mới càng thả lỏng tinh thần, “Sớm làm như vậy có phải tốt không? Sớm một chút ngoan ngoãn tự mình ăn cơm, cũng không cần chịu nhiều khổ cực như vậy!”
Vân Na cũng không ngẩng đầu lên, không thèm nhìn anh ta một cái, trái lại tự ăn cơm.
Cơm này rất thơm, nhưng mà có chút đắng, hóa ra nước mắt bất tri bất giác rơi vào miệng, miệng đắng chát.
Vân Na lau mạnh nước mắt, nghĩ đến Vân Thi Thi, hạnh phúc vì được nhiều người cưng chiều như thế nào, được nâng lên cao, mà cô ta thì sao?
Mỗi người đều hận không thể tới giẫm lên người cô ta một cái, thấp hèn như bùn!
Còn có Vân Thiên Hữu!
Hiện giờ, chắc là đang rất đắc ý đi?
Lúc trước lúc cô ta bị ném vào trong biển, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, ông trời lại cho cô ta một cơ hội, cô ta bám vào bè gỗ, ở trên biển chừng một buổi tối, khi cô ta cho rằng mình sắp bị đông cứng vì nằm trên biển, rốt cuộc cũng có thuyền đánh cá đi qua, lôi cô ta lên thuyền, trọng sinh lần nữa.
Sau đó, cô ta dùng lửa và dao, muốn dùng tất cả biện pháp để xóa đi dấu vân tay của mình, bởi vì cô ta cảm thấy, Vân Na đã chết, mà cô ta là quỷ bò ra từ địa ngục, vì báo thù mà sinh ra!
Cô ta muốn Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đền mạng, vì thế, cô ta chuẩn bị một thời gian dài, nên báo thù như thế nào, bày ra một loạt kế hoạch.
Nhất là sau mấy tháng, thi thể của Lý Cầm được vớt lên bờ, cô ta trông thấy thi thể thối nát không chịu nổi, lại càng kiên định với ý niệm này!
Vân Na đột nhiên dùng áo lau miệng dính đầy mỡ, ngẩng đầu lạnh lùng nói, “Có phải Mộ Nhã Triết muốn lấy đôi mắt tôi, làm người cung cấp giác mạc, ghép cho Vân Thi Thi?”
“Chuyện này đến lượt cô hỏi sao?”
Vân Na kích động, “Anh ta hao tổn tâm cơ nuôi tôi, chính là vì mục đích này sao?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không trả lời.
Sau khi cô ta ăn miếng cơm cuối cùng, đặt bát ở trên giường, lại nở nụ cười thê lương, “Thực đáng giận, tôi cảm thấy tôi là người đáng thương nhất trên thế giới này! Từ nhỏ, con khốn Vân Thi Thi đột nhiên xuất hiện trong thế giới của tôi, cướp đi toàn bộ mọi thứ của tôi! Tôi vốn được hạnh phúc, được cưng chiều nhất, nhưng mà không biết cô ta tốt ở chỗ nào, cha yêu thương cô ta, giống như cô ta mới là con gái ruột của ông ấy! Tôi thì sao? Tôi tính là cái gì?”