“Tổ tông nhỏ nhà tôi, tôi kiên trì tự mình chăm sóc! Đứa bé rất gần gũi tôi, lúc sáu tuổi, còn tự mình gấp được chăn. Tôi còn tưởng rằng đứa bé nhà tôi xem như là thông minh hiểu biết, nhưng hôm nay so sánh thì, haizz…”
Vân Thi Thi nhíu mày bất đắc dĩ.
Sao có thể so sánh đứa bé như vậy.
Cha mẹ cần phải làm cho đứa bé tự tin nhất, để cho đứa bé biết, làm một chuyện tốt, là việc tuyệt nhất, trong cảm nhận của mẹ và cha, cậu cũng là tuyệt nhất.
Mà không phải lấy mình ra so sánh với những đứa bé khác, nếu không tự tin của đứa bé sẽ bị ‘Đứa bé nhà người ta’ đánh bại.
Lâu ngày, đứa bé sẽ mất đi cố gắng, động lực ban đầu, bởi vì trong tiềm thức cho rằng, làm như thế nào, cho dù làm tốt, cũng không nhận được khen thưởng, không sánh bằng ‘Đứa bé nhà người ta’.
Một người đột nhiên hỏi, “Cô Vân, đứa bé nhà cô ai chăm sóc thế?”
Vân Thi Thi cười nói, “Trước khi tôi gia nhập giới giải trí, tuy công việc bận rộn, làm viên chức công ty, nhưng mà cũng tự mình chăm sóc đứa bé. Hữu Hữu nhà tôi từ nhỏ cũng rất tự lập, ba tuổi tự mình mặc quần áo, bốn tuổi tự mình đứng trên ghế, xuống bếp nấu cơm! Không biết vì sao, từ nhỏ Hữu Hữu đã rất thông minh, hiểu chuyện nghe lời, hiểu được hiếu thuận với bề trên, ngoại trừ tính tình ngày thường quá im lặng một chút. Làm tôi kinh ngạc chính là, thằng bé làm đồ ăn ngon không ai sánh bằng.”
Cho dù cô nói chuyện đã để lại ba phần, nhưng mà vừa dứt lời, phòng thử đồ rộng như vậy, nhất thời yên tĩnh trong nháy mắt.
“…”
Mọi người nhất thời trợn mắt há miệng.
Quá nghịch thiên rồi!
Tự mình xuống bếp nấu cơm?
Tay nghề cũng không tệ lắm?
Nghe qua quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Tự mình xuống bếp sao?”
“Lúc bốn tuổi hả?”
“Trời ạ, đây không phải là thần đồng sao!”
Một đám người ngổn ngang trong gió, lắc đầu liên tục, “Tôi không tin đâu! Đứa bé nhà tôi chín tuổi, ăn cơm tôi còn đuổi theo sau đút, nghịch ngợm muốn chết.”
Vân Thi Thi nói, “Cô phải tập cho đứa bé quen, ví dụ đứa bé không chịu ăn, như vậy cô cứ ăn cơm của mình, đợi đứa bé đói bụng, cũng không được cảm thấy đau lòng, luống cuống tay chân đút đồ ăn cho đứa bé, còn nói cho đứa bé biết, lúc ăn cơm mà không ăn, thì không cần ăn nữa. Lâu dần, đứa bé sẽ hiểu được, nếu không ăn, không nghe lời, thì đói bụng. Nếu không đứa bé dưỡng thành thói quen, cho rằng cô cầu xin đứa bé ăn gì đó, cho dù không ăn, đói bụng vẫn có ăn, cho nên càng lúc càng tùy hứng.”
“Hóa ra là như vậy!”
“Haizz! Nói thật, thật hâm mộ cô nha! Có hai bảo bối nghe lời như vậy, nhưng thường có một số việc, hâm mộ cũng không được! Có phải từ nhỏ cô đã dạy cho đứa bé rất nhiều điều thú vị không?”
Vân Thi Thi lắc đầu, “Chuyện này thì không có. Trái lại, tôi bình thường bận rộn nhiều việc, có rất ít thời gian nghỉ ngơi, tăng ca đến đêm khuya, đứa bé một mình ở nhà, ngoại trừ giữa trưa và buổi tối tôi bớt chút thời gian trở về ăn cơm với đứa bé, bình thường thật sự có rất ít thời gian nói chuyện với đứa bé. Nhưng từ nhỏ đứa bé đã có tính kiên nhẫn, tính cách điển hình của chòm sao Xử nữ, làm một chuyện, nhất định phải làm tốt nhất mới thôi, phải thật hoàn hảo. Đứa bé bình thường không có tính kiên nhẫn, thằng bé lại có thể làm rất khá.”
Cô nhớ lại trước đây, cực kỳ lưu hành loại trò chơi ghép hình.
Có ghép hình kiến trúc lập thể, kiểu dáng nhà cao tầng hiện đại, khó nhất là tháp Eiffel, có khoảng mấy ngàn miếng ghép hình, một đứa bé bình thường căn bản không có tính kiên nhẫn ghép lại.