Bất quá cậu cũng đã quen với cái tính ngạo kiều này của Hữu Hữu!
Cậu cũng đi theo vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.
Thư phòng.
Vân Thi Thi có chút thất thần.
Sau khi cô không còn nhìn thấy, tai của cô lại có thể nghe rõ đến kỳ lạ. Cũng chính vì như vậy mà cô có thể nghe thấy rất rõ tiếng thầm thì của hai bánh bao nhỏ ngoài hành lang.
Cô bắt đầu ngồi không yên, không ngừng cố gắng đẩy Mộ Nhã Triết ra, có chút lo lắng hỏi, “Có khi nào hai bánh bao nhỏ đang đứng ngoài kia nghe lén không?”
“Sẽ không.”
Mộ Nhã Triết bắt lấy cái tay đang làm loạn của cô lại, cúi đầu xuống định hôn tiếp.
Vân Thi Thi quay đầu đi chỗ khác, hờn dỗi nói, “Em nghe thấy! Hữu Hữu đúng là hư thật, luôn kéo Tiểu Dịch Thần đi nhìn trộm hai chúng ta…… Tốt xấu gì thì trước đây cũng có một lần rồi, anh không đề phòng chút nào sao?”
“Đứa nhỏ này, chúng ta có thể quản được sao?” Mộ Nhã Triết hỏi lại, “Tiểu gia hỏa này không chỉ hư mà lại rất thông minh, chúng ta không quản được”
“……”
“Nhưng mà anh.”
Mộ Nhã Triết thấy câu chuyện được đổi sang hướng khác, anh rũ mắt xuống nhìn cô, khẽ nhếch môi, “Bà Mộ, chú ý việc chính, không được phân tâm nữa.”
Nói rồi, anh lại mổ một cái lên khóe môi của cô, có chút ủy khuất mà nói, “Đã hơn một tháng nay anh không được chạm vào em rồi, đã vậy mỗi lần hôn em đều rất hay phân tâm.”
Nói xong anh lại nhíu chặt đôi chân mày, nhưng thật ra vẫn còn vài ý tứ chưa nói hết!
Vân Thi Thi bị bộ dạng ủy khuất của Mộ Nhã Triết làm cho dở khóc dở cười, “Nói như vậy là anh rất đáng thương đúng không!”
Mộ Nhã Triết vô cùng nghiêm túc nói, “Em không biết một người đàn ông bị cấm dục sẽ cực khổ đến thế nào à!”
Vân Thi Thi, “……”
Cô không phải đàn ông, làm sao biết cấm dục cực khổ thế nào được.
Đặc biệt là mỗi buổi tối anh và cô cùng nhau ngủ trên một cái giường, cô nằm gọn ở trong lòng anh, an tâm mà ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn an tĩnh ngủ say, da thịt của cô trắng nõn, không chút tì vết, đôi lông mày thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, không nơi nào không quyến rũ anh.
Những lúc như vậy, ở bụng dưới của anh khó chịu vô cùng, thế nhưng anh đều phải nín nhịn.
Lúc trước, cũng có không ít “Người từng trải” nói chuyện này với anh.
Phụ nữ mang thai thì ba tháng đầu và ba tháng cuối đều không thể đụng vào, nói cách khác, phải tới tháng thứ tư mới được. Trong chuyện này, phải thật cẩn thận, không dùng sức quá nhiều thì cũng không sao.
Nhưng cái chính là Mộ Nhã Triết không dám động vào cô.
Anh cảm thấy cô thật sự quá yếu đuối, thân thể lại quá gầy yếu, hơn thế nữa, trong bụng cô lại có một tiểu gia hỏa, đúng thật là không dễ dàng chút nào.
Eo của cô lại nhỏ như vậy, thật không biết là có chịu được hay không.
Làm sao anh có thể chạm vào cô cho được.
Cô mang thai quả thật rất vất vả, hơn nữa, cũng đã xác định được đứa bé trong bụng cô là một tiểu công chúa, thế nên anh đã cẩn thận lại càng thêm cẩn thận.
Trong lòng vô cùng mong chờ tiểu công chúa này ra đời. Thế nên anh cũng cố gắng nhịn, không dám phóng túng quá độ..
Bởi vậy, Lục Cận Dự mới nửa thật nửa đùa muốn dẫn anh đi vui vẻ.
Lại có người nói, “Mấy chuyện giường chiếu như vậy không phải đều có cách để thay thế sao!”
Người nọ ái muội mà ghé vào bên tai anh nói, “Ví dụ như, không phải là vẫn có thể dùng miệng sao…… Hắc hắc hắc……”
Người đó chính là Khương Thân.
Tên này luôn có những cái loại ý tưởng như vậy.
Mộ Nhã Triết trừng Khương Thân một cái, đuổi anh ta sang một bên.
“Dám nói ra những lời như vậy sau lưng chị dâu của cậu! Tháng sau không cần tiền thưởng nữa phải không!”
“Em cũng đâu có muốn trở thành một kẻ nhiều lời như vậy! Nói thế nào ấy nhỉ, thế này cũng không phải chuyện phạm pháp gì! Đây chẳng qua chỉ là niềm vui vợ chồng thôi mà! Lão đại, anh cũng quá cứng nhắc! Anh như vậy mà chưa từng làm qua tư thế 69……”