Vân Thi Thi đúng là một kẻ ngu ngốc, sau lưng có một người đàn ông như Mộ Nhã Triết vậy, theo như lẽ thường, tài nguyên sẽ không thiếu.
Nhưng cô cứ muốn dựa vào bản thân mình cố gắng leo lên, trong lòng cũng Nhan Băng Thanh không biết đang cảm thấy gì.
Giậm chân giận dữ!
Người đàn ông như Mộ Nhã Triết vậy, bao nhiêu người của Làng Giải Trí xếp hàng thành đội chờ sủng hạnh, lại chung quy chỉ có thể nhìn lên.
...
“Vân Thi Thi, tôi đã rất có thành ý, cô còn muốn thế nào?” Nhan Băng Thanh nhịn xuống nhục nhã trong lòng, trên mặt cố giữ nụ cười cứng ngắc.
“Hả...? Nhưng tôi không nhìn thấy thành ý của cô mà.” Vân Thi Thi vô tội nói.
Nhan Băng Thanh khẽ cắn môi, lại hỏi: “Vậy làm thế nào cô mớinhìn thấy thành ý của tôi?”
Vân Thi Thi suy tư sau một lúc lâu, bỗng dưng, không chút để ý nói: “Nếu không thì, cô để cho tôi đánh lại đi?”
Vừa dứt lời, cả Nhan Băng Thanh và Mạc Ngạn, đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ có Mộ Nhã Triết là vẻ mặt vẫn rất tự nhiên, trong lòng cũng bị Vân Thi Thi dùng cách nói nghiêm trang mà nói ra những lời đen tối như vậy, chọc cho vui vẻ.
Lúc trước anh còn tưởng rằng, cô gái này chỉ có ở trước mặt anh, mới giương móng vuốt như mèo?
Không nghĩ tới, người khác chọc cô nóng nảy, cô cũng giương nanh múa vuốt.
Bỗng nhiên anh đã hiểu, Vân Thiên Hữu ở mặt ngoài nhìn như khờ dại, nội tâm lại vô cùng đen tối kia là di truyền từ ai.
“Cô... cô nói cái gì?”
Nhan Băng Thanh còn tưởng rằng mình nghe lầm, đưa mắt nhìn Mạc Ngạn một cái, hơi không dám tin.
“Cô để cho tôi đánh lại đi.” Vân Thi Thi lại mỉm cười lặp lại.
Nhan Băng Thanh triệt để ngây ngẩn cả người, trên mặt nổi lên vẻ mặt phức tạp vì nhục nhã và tức giận xen lẫn vào nhau, xấu xí không chịu nổi.
Sắc mặt Mạc Ngạn càng đẹp hơn, vừa sợ vừa giật mình, trợn mắt há mồm.
Vân Thi Thi lại còn nói: “Nè, yêu cầu của tôi cũng không quá đáng mà? Cô xem, cô cao lớn như vậy, cánh tay thô như thế, đánh tôi 16 bạt tai, tôi gầy thế này, lực tay chắc chắn không lớn như vậy, để cho tôi đánh lại, cô cũng không chịu thiệt mà?”
Khóe môi Nhan Băng Thanh giật giật một phen, không nghĩ tới Vân Thi Thi ở mặt ngoài ngây thơ như một con cừu nhỏ, nội tâm lại đen tối như thế.
“Anh thấy yêu cầu này có quá đáng không?”
Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết mím môi, nhịn không được vuốt mũi của cô một cái: “Em vui là được.”
“Anh thì sao?” Vân Thi Thi lại nhìn Mạc Ngạn.
Anh ta trực tiếp trầm mặc, không phản bác được.
Trên thực tế, anh ta cũng thấy yêu cầu này không quá đáng.
Nếu để cho Vân Thi Thi đánh lại 16 bạt tai, có thể xóa bỏ chuyện này, anh ta cảm thấy vô cùng có lời!
Không hề tính là điều kiện hà khắc!
Nếu có thể, anh ta thậm chí bằng lòng nhận thay Nhan Băng Thanh.
Nhưng mà, đối với Nhan Băng Thanh mà nói, là điều kiện hết sức hà khắc.
Lòng dạ cô ta luôn luôn cao ngạo, vô cùng sĩ diện, sao có thể đồng ý.
“Không có khả năng...” Nhan Băng Quả trám không thể nhận điều kiện này.
“Vậy tôi sẽ không tha thứ cho cô.” Vân Thi Thi ra vẻ trẻ con hừ một tiếng.
Sắc mặt Nhan Băng Thanh trong một chớp mắt đã đen như đáy nồi.
Mộ Nhã Triết chuyển mắt, nhìn Nhan Băng Thanh, trên mặt hiện lên một tia rét lạnh: “Cô ấy muốn đánh, cô để cô ấy đánh đi.”
Vẫn luôn là người phụ nữ của anh bị người ta bắt nạt, ngẫu nhiên, anh cũng muốn nhìn xem người phụ nữ của anh là bắt nạt người khác như thế nào!
Nhan Băng Thanh xiết chặt quả đấm, móng tay bén nhọn đâm vào da thịt, cảm nhận sâu sắc truyền đến từ lòng bàn tay.
Mạc Ngạn bên cạnh cho cô một ánh mắt, cân nhắc lợi hại, Nhan Băng Thanh nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, hàm răng cắn chặt, rất không dễ dàng nói ra mấy chữ: “Được... Được.”