Vẻ mặt bình chân như vại ấy, cho dù là Mộ Lâm Phong nhìn thấy cũng phải tự thẹn trong lòng.
“Mày không sợ sao?”
Mộ Liên Tước híp híp mắt, ra sức giữ chặt cổ cậu nhóc. Vóc dáng Hữu Hữu rất đẹp, đặc biệt là chiếc cổ trắng nõn, tao nhã mê người như một chú thiên nga nhỏ.
Chiếc cổ xinh đẹp như vậy bị vặn đứt hẳn là một chuyện khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái!
Ông ta cất giọng tàn nhẫn: “Chỉ cần tao dùng thêm một chút sức nữa thôi, ha ha, cái mạng nhỏ của mày lập tức sẽ không còn, mày thật sự không sợ sao?”
“Ông thử xem!”
Hữu Hữu tao nhã cười, hoàn toàn không sợ uy hiếp của ông ta, trên mặt cũng không hề có vẻ sợ hãi: “Tôi cần mạng sống, ông cũng như vậy. Nếu tôi chết, ông được lợi ích gì sao?”
Mộ Liên Tước nhíu mày, cười lạnh, trong mắt càng thêm ngoan độc: “Mày nói không sai! Mày là một đứa trẻ rất thông minh! Nhưng nếu đêm nay tao có bất kỳ tổn hại gì, mày cũng không có đường rời khỏi nơi này đâu!”
“Ông tư à, nếu tôi đã ở trong tay ông rồi, vậy cũng nên quăng món đồ trên tay ông đi chứ! Đỡ phải chướng mắt!”
Hữu Hữu lạnh lùng cười, trên mặt có vẻ chán ghét.
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Liên Tước lại sâu thêm mấy phần, giơ món đồ trong tay lên, đập nát nó thành vô số mảnh vụn tung tóe.
Ánh mắt Hữu Hữu tối sầm, hơi kinh ngạc, nhưng chỉ nháy mắt sau đó, trong đáy mắt cậu chợt lóe sáng.
Xem ra đúng như dự đoán của cậu, món đồ trong tay Mộ Liên Tước chỉ là tung hỏa mù để dụ dỗ cậu mà thôi, căn bản không hề có tác dụng gì.
Thiết bị gây nổ mạnh gì chứ, chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi!
Chu Tước đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn Mộ Liên Tước đập tan món đồ kia, nhìn thấy chỉ là một món linh kiện vô dụng thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Uổng công sợ bóng sợ gió một hồi.
Hữu Hữu cũng yên tâm, khối đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, trên mặt không hề có vẻ gì khác thường, chỉ yên lặng nhìn món đồ vỡ nát trên mặt đất.
Phía sau, dáng vẻ Mộ Liên Tước giống như đã nổi điên, vô cùng đắc ý kêu gào: “Ha ha! Đây chẳng qua là món đồ chơi để dọa mấy đứa con nít mà thôi, không hề có tác dụng gì, thế mà mày cũng tin? Uổng công tao còn cho rằng mày thông minh, hóa ra cũng chỉ đến như vậy thôi!”
Chu Tước nghe vậy thì cổ họng nghẹn lại, phát ra một tiếng cười nhạo ẩn nhẫn, môi mấp máy ra vẻ lãnh khốc.
Lisa lại càng lạnh lùng hơn, ánh mắt đầy coi thường.
Hữu Hữu nghe vậy, đảo mắt nhìn một vòng, đổi giọng: “Đúng vậy! Ông tư, thế mà ông lại lừa cháu, nói đây là thiết bị gây nổ mạnh, hại cháu còn tin thật chứ! Ông vậy mà lại đi lừa gạt một đứa bé, thật là xấu xa!”
“Hừ hừ!”
Mộ Liên Tước bóp chặt cổ cậu, cười đắc ý, thoải mái thưởng thức việc Hữu Hữu giả vờ yếu đuối bất lực, ngón tay già nua vuốt dọc theo gương mặt cậu, sau đó nắm lấy khẩu súng, đặt họng súng ngay sát huyệt thái dương của Hữu Hữu, ánh mắt âm ngoan độc ác.
“Thì ra là mày cũng biết sợ cơ đấy! Tao còn tưởng rằng mày không giống với người thường, nghé con mới sinh không sợ hổ, không sợ trời không sợ đất!”
Nghé con mới sinh không sợ hổ?
Ha ha!
Trong lòng Hữu Hữu cười lạnh.
Cậu không hề sợ hổ, nhưng cậu cũng không phải con nghé con mà là chúa tể của muông thú.
“Đương nhiên là cháu sợ chứ...!” Hữu Hữu nhõng nhẽo. Cậu âm thầm cười, nhún vai vẻ thờ ơ, lúc ngẩng mặt lên lại ra vẻ đáng thương tội nghiệp, ngập ngừng nói: “Ông tư à, người lớn mấy người thật không biết tốt xấu, thế mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ.”