Cung Kiệt khuyên bảo như vậy.
Mộ Nhã Triết cũng nói, “Nếu em thật sự lo lắng, anh cũng ở lại, em đừng lo lắng, con cũng mệt mỏi rồi, cố chống chịu như vậy, sẽ chỉ khiến hai đứa bé lo lắng cho em.”
Vân Thi Thi nghe vậy, nhìn thoáng qua Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ngồi một bên, thấy đau lòng không thể che dấu trên mặt bọn họ, vì thế, gật gật đầu.
“Em đã đặt hai phòng ở khách sạn bên cạnh bệnh viện, đây là thẻ phòng.”
Cung Kiệt đưa thẻ phòng tới.
Vân Thi Thi tiếp nhận, vẫn lo lắng dặn dò, “Nếu như cha đã tỉnh lại, hoặc là có tin tức gì, lập tức cho chị biết.”
Mộ Nhã Triết gật đầu nói, “Ừ, em cứ yên tâm, bộn anh sẽ đi cục cảnh sát tìm hiểu tình huống một phen.”
Lúc này Vân Thi Thi mới an tâm một chút, nắm tay hai đứa bé, cẩn thận từng bước đi khỏi.
Mãi đến lúc bóng lưng Vân Thi Thi và hai cây đậu nhỏ biến mất cuối hành lang, tươi cười trên mặt Cung Kiệt mới dần biến mất, mắt phượng hơi hơi nheo lại.
“Khả nghi, vô cùng khả nghi.”
“Ừ?” Mộ Nhã Triết hơi nghi hoặc liếc mắt nhìn anh.
Cung Kiệt nói, “Bên cục cảnh sát có truyền tin tức gì đến chưa?”
Mộ Nhã Triết trầm ngâm trong khoảng khắc, “Hoài nghi ban đầu là cướp bóc gây nên.”
“Cướp bóc?”
Cung Kiệt cười lạnh, “Có chứng cớ gì?”
“Nói chung, là tìm không thấy manh mối gì, mới đoán là cướp bóc.” Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi, “Hiệu suất bên cục cảnh sát bên kia khá thấp, một chút thời gian như vậy, có thể tra ra manh mối gì chứ. Tôi mới vừa phái người xem xét hiện trường một phen, trở về nói là cục cảnh sát không bảo vệ hiện trường đúng lúc, tối hôm qua có một trận mưa lớn, theo sát sau đó khả năng thu thập chứng cứ cũng bị ảnh hưởng.”
Cung Kiệt lạnh lùng đánh giá một câu, “Một đám túi rượu thùng cơm*.”
*ý chỉ những người vô dụng
Mộ Nhã Triết nói, “Cướp bóc... sao có thể là cướp bóc? Tôi còn chưa thấy tội phạm cướp bóc nào mang theo axit sunfuric, nếu không có thù oán sâu nặng gì, tuyệt đối không sẽ không làm đến mức này.”
Cung Kiệt cũng nói, “Chỉ có thể đợi bác đã tỉnh lại, tự mình mở miệng, mới có thể đạt một chút manh mối.”
“Sợ là rất khó!”
Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết nói một câu như vậy.
Cung Kiệt nhíu mày, hơi khó hiểu, “Khó? Có ý gì?”
“Axit sunfuric đậm đặc, hắt lên mặt, nghe bác sĩ nói, ông ấy hít vào không ít axit sunfuric, cũng không biết sau này có còn hi vọng mở miệng nói chuyện hay không.”
Bác sĩ nói, Vân Nghiệp Trình hít axit sunfuric vào, bỏng dây thanh quản, hi vọng sau này có thể khôi phục nói chuyện, ít lại càng ít.
“Đúng là vô cùng tàn ác.”
Mộ Nhã Triết lòng còn sợ hãi nắm chặt nắm tay, chậm rãi nói, “Tôi lo lắng, người kia, là tới vì Thi Thi. Liên lụy Vân Nghiệp Trình, chỉ là muốn cho cô ấy một bài học đầu tiên thôi!”
Cung Kiệt nghe vậy, cũng không khỏi hoảng sợ.
“Bình thường chị có gây thù hằn sao?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Có.”
Rất nhiều.
Nhưng trong ấn tượng, còn chưa gây thù với ai, lại có lá gan làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Trừ phi, là liều chết.
Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết nghĩ đến chuyện gì, đứng dậy, nói với Cung Kiệt, “Cậu ở lại chỗ này chăm sóc, tôi đi cục cảnh sát.”
“Được.”
Cung Kiệt nhìn đồng hồ một phen, nói, “Giờ này cục cảnh sát còn người không?”
“Chuyện này phải lập tức điều tra rõ ràng. Không có người cũng phải có người.”
Nói xong, anh đứng dậy đi mất.
Cung Kiệt yên lặng nhìn anh một cái, cong... khóe môi một cái, châm mày thật lâu cũng không thể giãn ra.
Nhớ tới Vân Thi Thi và hai bé con ở khách sạn, khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng.
Anh cầm điện thoại vệ tinh, bấm mã số, “Sewell.”
“Có mặt, cậu Cung.”