Khẩu khí đáng đánh đòn của anh làm cho một người không có gia thất hiển nhiên đứng nói chuyện không đau thắt lưng.
Mộ Nhã Triết càng lúc càng không vui, khó chịu nói: “Tôi không thích cô ấy đi sớm về muộn, như vậy rất vất vả! Còn những chuyện khác tự anh nhìn mà làm. Tôi nhìn biểu hiện của anh!”
Lập tức không để anh ta giải thích gì thêm, trực tiếp tắt điện thoại.
Tần Chu trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm màn hình di động, cả người đều ngổn ngang trong gió!
Cái gì vậy!
Tổng giám đốc bá đạo!
Anh ta lẩm bẩm một câu, nhìn thời gian, tám giờ sáng đúng thật là hơi sớm.
Lúc này thời tiết vẫn còn rất lạnh.
Khó tránh boss lớn lại tức giận.
Một buổi sáng tinh mơ, vợ vội vàng đi thông cáo, anh nhìn chắc chắn đau lòng.
Tần Chu thở dài một tiếng, nâng trán.
Xem ra phải điều chỉnh lại thông cáo một lần nữa rồi!
…
Buổi sáng Vân Thi Thi có hai thông cáo, hầu như giống như người bay, cười ha ha, mở hộp bento, lại bay đến đài truyền hình tham gia một chương trình.
Trên đường đi, đúng lúc kẹt xe, đường bên ngoài rất tắc, Vân Thi Thi cầm lấy di động, chuẩn bị xem đầy đủ bộ phim ‘Qủa trám’.
Sau khi hoàn thành hậu kỳ phim điện ảnh, cô đều không có cơ hội xem, cũng không biết sau hậu kỳ, hiệu quả chỉnh thể phim điện ảnh thế nào.
Mộc Tịch đưa cho cô bản gốc trong điện thoại di động, thừa dịp giao thông bận rộn, cô mở ra xem.
Âm nhạc lãng mạn, hậu kỳ tô vẽ hoàn mỹ, nội dung kinh tâm động phách, thúc giục tuyến lệ người ta rơi…
Vân Thi Thi nhìn chăm chú, nâng di động, xem đến mê.
Không thể không nói, hiệu quả khác biệt rất lớn so với tưởng tượng của cô.
ở phim trường, kỳ thật lúc quay rất buồn tẻ, căn cứ vào lời kịch trong kịch bản gốc, cô căn bản không thấy biểu tình của mình thế nào, tất cả đều dựa vào cảm xúc.
Về phương diện này, Lâm Phượng Thiên rất hà khắc, đối với phim điện ảnh cực kỳ soi mói, cho nên kịch bản gốc, bất luận thần thái hay là lời kịch, căn cứ vào thiết kế của anh ta diễn như vậy, giống như là công nhân, hoàn thành tất cả nhiệm vụ trên dây chuyền sản xuất.
Sau khi quay xong, trong lòng Vân Thi Thi bồn chồn.
Chân chính diễn, kỳ thật khác biệt rất lớn với phim điện ảnh.
Trước kia lúc xem phim, xem đến cảnh cảm động, luôn luôn nhập tâm, nước mắt lập tức tràn ra.
Nhưng mà lúc diễn, bất luận là ngược tâm bao nhiêu lần, rất khó có cảm xúc, cảm xúc bi thương cần được ấp ủ, thật sự không rơi được nước mắt, cô tự nhốt mình trong một căn phòng đen nhỏ yên tĩnh, không ngừng tưởng tượng chuyện bi thương, phối hợp với âm nhạc thương cảm, mới có thể nắm giữ được cảm xúc, một lần nữa trở lại phim trường quay.
Nhưng mà sau khi trải qua hậu kỳ chế tác hoàn mỹ, phim điện ảnh lại khác rồi.
Lúc hình ảnh đi ra, rõ ràng lúc quay chụp sung sướng như vậy, nhưng mà trong phim, một đoạn truyền phát tin phối hợp với BGM thương cảm tận xương, cảm xúc ưu thương lập tức tràn ngập trái tim.
Nhất là khi kết thúc, Vân Thi Thi lại càng khó có thể khống chế tình cảm thương tâm, nước mắt lập tức tràn mi.
Mộc Tịch ở bên cạnh thấy, nhất thời có chút dở khóc dở cười!
“Thi Thi! Sao cô lại như vậy? Xem phim điện ảnh mình diễn mà có thể khóc được sao? Tôi thật sự bội phục cô.”
“…” Vân Thi Thi có chút xấu hổ nói, “Bởi vì cực kỳ cảm động!”
“Xem ra Thi Thi nhà chúng ta là người khá cảm tính.”