“Hữu Hữu chính là thiên sứ nhỏ trong lòng mẹ, sao mẹ có thể quên ngày mai là sinh nhật Hữu Hữu được chứ? Chú c con sinh nhật vui vẻ sớm, còn có ngày quốc tế thiếu nhi nữa nha!”
Hữu Hữu nhận lấy món quà từ tay cô, vẻ mặt ngây ngô, thật lâu mới phản ứng được, đây là mẹ đang trêu cậu.
Thể nào, làm sao mẹ có thể quên sinh nhật cậu được chứ?
Vân Thiên Hữu cúi đầu nhìn gói quà được bọc tinh xảo, trên tấm thiệp viết dòng chữ “Bảo bối sinh nhật vui vẻ”, ngón tay nhỏ lướt qua mấy chữ Vân Thi Thi tự tay viết, nét mực đã khô từ lâu, ngay ngắn đẹp đẽ.
Cậu nhóc yên lặng nhìn, đôi mắt lập tức trở nên mềm mại, vẻ tủi thân trên mặt cũng trở nên dịu dàng.
Ôm món quà, trên mặt cậu nhóc vô cùng thỏa mãn.
Đây là khoảnh khắc hạnh phúc hất của cậu.
“Cảm ơn mẹ!”
Tâm trạng của Vân Thiên Hữu rất tốt, thế nên đôi chân nhỏ không kìm được mà đung đưa.
“Ngày mai cũng là ngày lễ của mẹ nha!”
Nói rồi, Hữu Hữu xúc động ôm lấy khuôn mặt của Vân Thi Thi, hôn một cái thật sâu: “Mẹ vất vả rồi, mẹ cho Hữu Hữu sinh mệnh, Hữu Hữu muốn dùng thời gian cả cuộc đời làm bạn bên cạnh mẹ! Không để mẹ chịu chút uất ức và vất vả!”
Từng câu từng chữ, từ miệng của cậu nhóc, trang trọng không gì sánh bằng.
Như đang đọc diễn văn thần thánh vậy!
Vân Thi Thi mỉm cười: “Bảo bối thật ngoan quá!”
“Mẹ, ngày mai mẹ có việc không?”
Hình như có, Vân Thi Thi hơi suy nghĩ, buổi sáng mai phải đến tổ kịch thử trang phục sớm.
Vân Thiên Hữu nghe vây, lập tức mất mát buông thõng đầu.
Vân Thi Thi thấy dáng vẻ cô đơn của cậu, hơi không đành lòng, bỗng nghĩ đến điều gì, nói: “Nhưng buổi chiều mẹ sẽ rảnh đó!”
“Mẹ, chúng ta đi Thung lũng cổ tích chơi đi!” Hữu Hữu phấn chấn trở lại, như làm ảo thuật lấy từ trong túi ra hai tấm vé vào cửa Thung lũng cổ tích.
Thung lũng cổ tích, nó là công viên lấy chủ đề cổ tích nổi tiếng và lớn nhất thế giới. Nó do công ti Nhạc Trí và tập đoàn N.E hợp tác xây dựng.
Ở trên toàn thế giới đã mở được 6 khu vui chơi, nổi tiếng toàn cầu, là vương quốc thần tiên trẻ em khao khát.
“Được. Nhưng hai tấm vé này từ đâu mà có...”
“Là quà sinh nhật hiệu trưởng tặng con!” Vân Thiên Hữu thuận miệng nói.
Thung lũng cổ tích, cậu là đại cổ đông lớn nhất của công ti Nhạc Trí, dĩ nhiên cũng có phần vốn trong thung lũng cổ tích, chỉ hai tấm vé vào cửa mà thôi, chẳng là một câu nói?
“Được! Trưa mai mẹ tới đón con!”
“Hữu Hữu, mau mở ra xem mẹ tặng con quà gì nha?” Vân Nghiệp Trình vui vẻ nhắc cậu.
Vân Thiên Hữu rất hưởng thụ quá trình mở quà, hồi trước khi đến sinh nhật, Vân Thi Thi tặng cậu đồ chơi, cậu đều cẩn thận cất đi.
Năm ngoái, mẹ tặng cậu một bộ đồ chươi mô hình tổng hợp, cậu vẫn luôn xếp gọn một chỗ.
Nói chung, trẻ con ở tầm tuổi này, đối với đồ chơi chỉ có cảm giác mới lạ, cha mẹ mua cho đồ chơi mới thì chỉ tò mò nhất thời, mấy ngày đầu mua về thì yêu thích không buông tay, chơi vô cùng vui vẻ.
Nhưng chẳng được bao lâu, chơi chán rồi, thấy không thú vị nữa, sẽ vứt sang một xó.
Nghịch ngợm hơn chút thì chưa chơi chán đồ đã hỏng.
Hữu Hữu thì khác.
Bất cứ quà gì Vân Thi Thi tặng cho, từ trước tới giờ đều vô cùng trân trọng, bất kể là tặng cái gì, lớn thì là mô hình số lượng có hạn, nhỏ thì là một chiếc nhẫn, cậu đều bảo quản không trầy xước gì.