Mười mấy phút sau, Lâm Chi thay một bộ quần áo khác trở lại, sắc mặt khó coi.
Mấy nhà tài trợ và đạo diễn Cố đều đã đến, có mấy người này ở đây, Hoa Cẩm cũng thu liễm lại một chút.
Anh ta là một người rất thức thời, Lâm Chi cũng vậy, giống như lúc nãy chưa từng xảy ra chuyện gì, không khí dần trở nên náo nhiệt hơn.
Chụp mấy tấm ảnh tập thể, sau đó mấy diễn viên cùng chụp ảnh với nhau, bữa tiệc khánh công liền kết thúc.
Vân Thi Thi và Mộc Tịch đi xuống bãi đậu xe, đang trò chuyện, đi qua một cua quẹo, chợt trong bóng tối thò ra một cánh tay, kéo cô vào trong.
Mộc Tịch hoảng sợ, nhìn qua, lại thấy Hoa Cẩm đang đứng trong góc, nắm tay Vân Thi Thi, ra dấu tay với cô ấy, ý bảo cô ấy đừng lên tiếng.
“Mộc Tịch, tôi có chuyện muốn nói với Thi Thi, cô có thể tránh mặt được không.”
Thái độ Hoa Cẩm lễ phép.
Mộc Tịch đợi chỉ thị của Vân Thi Thi, thấy cô cũng phất tay, liền thức thời đi ra chỗ khác.
Vân Thi Thi xoay người, nhìn Hoa Cẩm, lại thấy vẻ mặt anh ta áy náy, trong mắt không còn sự lãnh đạm nữa, mà dịu dàng như nước.
“Thật xin lỗi, để em phải chịu ủy khuất.”
“Hoa Cẩm... Rốt cuộc là chuyện gì? Từ lúc ở Hải Thị về đây, hình như anh... Lạnh lùng hơn rất nhiều. Có phải tôi làm trở ngại đến anh không?”
“Không phải như vậy!”
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Hoa Cẩm đau đớn khó chịu, lập tức giải thích: “Tôi... Tôi chỉ có thể đối xử lạnh lùng với em thôi.”
“Là bởi vì Lâm Tuyết Nhã sao?”
Vân Thi Thi hoài nghi.
Hoa Cẩm nặng nề gật đầu, nghẹn ngào nói: “Bây giờ ở đoàn làm phim có đầy tai mắt của cô ta. Tôi không thể ở quá gần em, nếu như cô ta biết, sẽ gây phiền toái không nhỏ đối với em.”
“Tôi không quan tâm.”
Vân Thi Thi không thèm để ý cái gì: “Tôi chỉ đối xử với anh như người em trai thôi, cũng như anh coi tôi là chị, là người nhà, sẽ không có những chuyện không minh bạch trong mối quan hệ này.”
“Nhưng cô ta không nghĩ như vậy.”
Hoa Cẩm ngừng một chút, nói: “Thi Thi, tôi không đáng giá để em đối xử tốt với tôi như vậy.”
“Không đáng giá sao?”
Vân Thi Thi cười khẽ: “Một người nguyện ý bị liên lụy chỉ vì muốn cứu mạng tôi, làm sao sẽ không đáng giá chứ.”
Trái tim Hoa Cẩm ấm áp, bị xúc động sâu sắc, anh ta thâm thúy nhìn cô, gương mặt cảm động.
“Thi Thi...” Anh ta muốn nói lại thôi, ánh mắt phức tạp của Hoa Cẩm nhìn cô chăm chú, sau đó dịu dàng cười: “Chúc mừng đã hoàn thành vai diễn.”
“Ừ.”
Hai người chia tay xong, Vân Thi Thi ngồi trên xe, nhìn phong cảnh không ngừng chạy qua ngoài cửa sổ, có vẻ thất thần.
Mộc Tịch cẩn thận hỏi: “Lúc nãy Hoa Cẩm nói gì với cô vậy?”
“Không có nói gì.”
“A...”
Mộc Tịch trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Thật ra Hoa Cẩm rất đáng thương.”
“Sao?”
Mộc Tịch đau lòng nói: “Cô thấy đó, mặc dù có kim chủ đằng sau nâng đỡ anh ta, cưng chiều anh ta, nhưng căn bản ngay cả tự do anh ta cũng không có. Anh ta giống như con chim yến bị giam trong lồng vậy, xinh đẹp bắt mắt, nhưng trên người lại quấn đầy gông xiềng, cực khổ bất lực.”
Nhất thời Vân Thi Thi không biết phải nói gì, cuối cùng giữ im lặng.
...
Gần tới cuối năm.
HIếm khi Tần Chu chủ động cho cô nghỉ ngơi.
Khoảng cách đến năm mới còn có hơn nửa tháng, Vân Thi Thi đã chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trên thực tế, có rất nhiều người tổ chức tiệc phát thư mời cho Vân Thi Thi, mời cô đến tham dự, đã sắp tới Tết Nguyên Đán, bọn họ thấy bộ phim “Quả Trám” khá nổi tiếng, cho nên hy vọng Vân Thi Thi sẽ đến hát ca khúc chủ đề.
Chỉ có điều, Vân Thi Thi kêu Tần Chu từ chối hết.
_________________