Dù sao, chú ấy cũng đưa cậu đến cục cảnh sát, cậu rất biết ơn, không biết báo đáp như thế nào, liền khen ngợi mấy câu!
“Bộ dáng vừa cao lớn vừa đẹp trai, nhất định có rất nhiều cô gái thích!”
“Ôi - - “ Sở Tiểu Bảo ôm chú chó nhỏ, cười tít mắt nói: “Cháu muốn lớn lên có thể đẹp trai và có khí chất như chú!”
Cố Cảnh Liên nghe được, không khỏi nhíu mày.“...”
“Chú, có phải là có rất nhiều phụ nữ thích không?”
“...”
Sở Tiểu Bảo thấy anh ta từ từ nhắm hai mắt, hờ hững, vì thế quay đầu đánh giá anh ta.
Thật sự là rất đẹp trai!
Còn đẹp trai hơn cả nhiều diễn viên trên TV!
Nhưng mà, cậu chợt phát hiện cái gì, kinh ngạc “ồ” một tiếng, vừa vươn tay ra vừa nói: “Trên mặt chú dính bụi này! Để Tiểu Bảo giúp chú lau sạch.”
Sau đó, vươn bàn tay nhỏ ra, dùng ngón tay hung hăng chà lau nốt ruồi ở khoé mắt anh ta.
Nốt ruồi ở khoé mắt Cố Cảnh Liên bị cậu nhầm là bụi bặm.
Cố Cảnh Liên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cầm tay cậu nhóc, vẻ mặt âm trầm: “Muốn chết sao?”
“...” Sở Tiểu Bảo sợ tới mức toàn thân run lên, rõ ràng là cậu đang lau bụi bặm mà, đâu có muốn chết.
Cậu nhóc lập tức giải thích: “Cháu nhìn thấy trên mặt chú có vết bẩn...”
Cố Cảnh Liên nhíu mày: “Còn ầm ĩ nữa thì lập tức ném xuống xe.”
“...” Sở Tiểu Bảo lập tức lùi về sau, sợ tới mức ngồi nghiêm chỉnh lại, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Lúc này Cố Cảnh Liên mới đưa tay về.
Thật sự anh ta không thích trẻ con.
Nhưng ở nơi hoang vu như thế này vứt bỏ một đứa bé, có vẻ ảnh hưởng đến phong độ.
Một đoạn đường, cũng khiêu chiến kiên nhẫn của anh ta không ít.
Sau nửa giờ, xe chạy ra đường cao tốc.
Ra đường cái, có thể thu hết phong cảnh thành phố vào trong mắt.
Nhà cao tầng, đèn neon, cho dù là buổi tối, cả thành phố vẫn sáng rực như ban ngày.
Nếu là ở Yển Thành, lúc này đã tối đen một mảnh.
Sở Tiểu Bảo úp mặt trên cửa sổ, phấn khích nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn.
Vô số ngọn đèn từ xa nhìn lại như cả một trời sao, đẹp đến không nói nên lời!
Sở Tiểu Bảo lớn lên ở nông thôn, lúc này đã sớm bị cảnh sắc thành thị mê hoặc, trên mặt vô cùng kinh ngạc.
“Oa! Làm sao có ngôi nhà cao như thế?”
“Ánh chớp kia là đèn đường sao? Chưa bao giờ cháu nhìn thấy đèn sáng như vậy!”
“Đẹp quá đẹp quá!”
Ngôn ngữ của đứa bé có hạn, kìm nén hồi lâu, cũng chỉ có thể dùng đến mấy từ “mỹ lệ”, “xinh đẹp” để hình dung.
Cố Cảnh Liên nói với lái xe: “Đưa đứa bé này đến cục cảnh sát.”
“Vâng ạ!”
Sở Tiểu Bảo đang mê mẩn, bụng bỗng nhiên kêu lên.
Cậu nhẹ nhàng sờ bụng, tự nhủ: “Chịu khó kiên trì thêm lát nữa là có đồ ăn rồi.”
“Ục ục - - “
Đáp lại lời cậu nhóc là âm thanh như vậy.
Có lẽ là quá đói, cho nên đoạn đường trở nên vô cùng dài.