Sở Tiểu Bảo hừ lạnh một tiếng, nắm chặt tay thành nắm đấm, giống như phơi bày ‘Vũ lực’ của cậu, “Cháu không có sợ hãi! Không phải chú nói muốn móc mắt cháu ra sao? Chú ra tay đi! Cháu tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ, sẽ không kêu lên đau đớn!”
“Hả…?” Cố Cảnh Liên nhíu mày, bả vai giật giật, hơi dơ tay.
Nhưng không đoán ra được, anh ta chỉ dơ tay ra, liền làm Sở Tiểu Bảo hoàn toàn hoảng sợ, rốt cuộc thì cậu cũng khó kìm nén sợ hãi trong lòng, hai tay che kín đôi mắt, cắn chặt răng, vì sợ hãi mà nước mắt không ngừng rơi xuống qua kẽ tay!
Chỉ là cậu cắn chặt răng, cố gắng không khóc ra tiếng, bả vai không ngừng run run, không tiếng động bán đứng giờ phút này cậu đang sợ hãi.
Bác Phúc cũng nhìn không được nữa, lập tức đi lên phía trước, ôm lấy đứa bé từ trong tay Cố Cảnh Liên, có chút tức giận, “Ông chủ, Tiểu Bảo còn nhỏ, cậu không thể dọa cậu bé như vậy! Đứa bé nhỏ như vậy, căn bản không thể dọa!”
“Không phải nó mạnh miệng sao?” Cố Cảnh Liên không cho là đúng, “Nếu là con tôi, còn có thể già mồm cãi láo như vậy!”
“Ông chủ!”
Bác Phúc đành phải nói, “Cậu không đau lòng Tiểu Bảo sao?”
Cố Cảnh Liên liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt giấu kín như bưng.
“Đau lòng sao?”
Bác Phúc vừa muốn nói gì đó, nhưng mà nghĩ lại, biểu hiện của ông chủ như vậy, cũng là vì không có chuẩn bị tốt tâm lý, đối mặt với con trai mình!
Đàn ông, khác với phụ nữ.
Phụ nữ còn bản năng của người mẹ, sẽ vì đứa bé tự nhiên xuất hiện, lập tức bùng nổ ra.
Mà đàn ông thì không giống như vậy.
Cố Cảnh Liên lại càng như vậy.
Từ nhỏ, anh ta có quan niệm rất mỏng về gia đình, hơn nữa, anh ta không có bất luận tình cảm gì với đứa bé, không giống người khác, muốn anh ta chấp nhận đứa nhỏ này, đúng là chuyện hết sức vớ vẩn.
Phản ứng lạnh nhạt của anh ta, là rất bình thường.
Bác Phúc hỏi thật, “Ông chủ, cậu định làm gì với đứa nhỏ bây giờ?”
Cố Cảnh Liên liếc mắt nhìn ông ta một cái, thờ ơ nói, “Theo ý ông xử trí.”
“Nói như vậy, có thể để Tiểu Bảo ở nhà họ Cố sao?” Mắt bác Phúc sáng lên.
Sở Tiểu Bảo giống như nghe hiểu, toàn thân run run nói, “Cháu không cần!”
“Tiểu Bảo!”
“Cháu không muốn ở cùng chú này đâu! Chú ấy là người xấu, còn lâu mới phải là cha cháu! Chú ấy muốn móc mắt cháu ra, chú ấy là đại ma vương! Đại ma vương!” Sở Tiểu Bảo khàn giọng lên án, rốt cuộc nhịn không được ấm ức, thút tha thút thít khóc lên, “Cháu phải về nhà, cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ… Hu hu hu… Cháu muốn về nhà…”
“Tiểu Bảo…”
Sở Tiểu Bảo căn bản không nghe bác Phúc khuyên bảo, dùng tay nhỏ xoa xoa đôi mắt tội nghiệp, thương tâm khóc lên.
Kỳ thật, lúc mới gặp Cố Cảnh Liên, Sở Tiểu Bảo rất thích cái chú này, lúc đó, Cố Cảnh Liên dẫn cậu đi ăn KFC, trong lòng cậu tràn ngập chờ mong và tưởng tượng, nếu như chú đẹp trai tốt bụng như vậy là cha của cậu, cậu sẽ rất hạnh phúc nha!
Từ khi cậu sinh ra, liền không có cha.
Đối với người cha, cũng không đơn giản chỉ là ảo tưởng.
Nhưng mà đứa bé thông minh, cũng cực kỳ nhạy cảm, trong khoảng thời gian ở chung, cậu hiểu ra một điều, cái chú này không thích cậu.
Còn cực kỳ chán ghét cậu nữa.
Cậu nghĩ, chú ấy có nhiều người chán ghét, cho nên chán ghét người ta như vậy sao?