Người kia vừa nghe lại càng vui vẻ: “A! Chỉ dựa vào cô là một sinh viên đại học không chút tiếng tăm, Cố Thiên Vương là nhân vật thế nào? Đừng có mù quáng muốn trèo cây cao.”
“Anh ấy đang ở bên trong phỏng vấn, anh có thể đi hỏi anh ấy mà.”
Cửa chính đang giằng co, chợt bị một giọng nói đột ngột cắt ngang.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao ở cửa lại nhiều người như vậy...”
Cố Tinh Trạch vừa mới đi đến nơi diễn thử, đã mơ hồ nghe thấy dưới lầu có động tĩnh khác thường, vội vã chạy tới, lại trông thấy tình cảnh như thế.
Sau khi anh kinh ngạc thì nhìn thấy Vân Thi Thi bị chặn lại ở cửa, mừng rỡ nói: “Thi Thi, cô đến rồi!”
Anh nhiệt tình đi về phía cô: “Thi Thi, cô đến rồi? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ từ bỏ!”
Vân Thi Thi thấy anh hết sức nhiệt tình, có chút lúng túng đáp: “Chào anh!”
“Đừng gọi xa lạ như vậy, cứ gọi tôi là Tinh Trạch.”
Người phụ trách đứng ở một bên, ngẩn người!
Trời ạ, người đứng trước mặt anh ta chính là ngôi sao rực rỡ Cố Tinh Trạch, siêu sao Thiên Vương cao cao tại thượng ngày xưa sao?
Vào lúc này, nhân viên tổ thứ nhất cũng đã phỏng vấn xong, một đám con gái ăn mặc và trang điểm lộng lẫy từ trong phòng đi ra, trong đó, có cả Vân Na không chừa thủ đoạn nào cuối cùng cũng được toại nguyện diễn thử.
Chỉ là gương mặt của cô ta, có chút kỳ quái.
Mấy ngày trước, Lý Đông Cường như hẹn tới gặp cô ta.
Lý Cầm và Vân Nghiệp Trình không có ở nhà, cửa nhà được Vân Na khóa trái, lại bị Lý Đông Cường đạp nát cửa, phá cửa mà vào.
Vừa vào cửa, thì nắm lấy tóc cô ta kéo vào phòng ngủ, đánh cô ta một phát ngã sấp lên giường.
“Tiện nhân, khi nào thì mày mới chịu trả tiền, mày xem lời tao nói như gió thoảng bên tai hay sao?”
Vân Na sợ hãi khóc sướt mướt, nói: “Anh Cường, tôi không có tiền, tôi thật sự không có tiền!”
“Không có tiền? Không có tiền còn dám ăn chơi? Tiền vốn là hai mươi vạn, tiền lãi năm mươi vạn, một phân cũng không thể thiếu!” Lý Đông Cường tức không nhịn nổi, lại tát cô ta thêm mấy cái mới hả giận.
Vân Na che gương mặt sưng tấy, oan ức nói to: “Không phải tôi đã đưa chị gái tôi cho anh sao? Cô ta phục vụ anh một buổi tối, còn không đáng giá năm mươi vạn!”
Chuyện này không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới, Lý Đông Cường lập tức nổi giận.
“Con mẹ nó, mày còn dám nhắc tới chuyện này! Chuyện này ông mày còn chưa tính sổ với mày đấy, Vân Na, mày chơi tao, có đúng không!?”
“Anh Cường, anh nói cho rõ ràng đi. Sao tôi không hiểu gì hết?” Vân Na vừa khóc vừa xin tha.
Lý Đông Cường tức muốn nổ phổi, bóp cổ cô ta, trợn đôi mắt đỏ lòm nhìn cô ta, hung tợn nói: “Được, ông mày nói rõ để mày được chết rõ ràng!”
Hóa ra, người hôm đó “Mời” Lý Đông Cường đi, chính là người của tập đoàn tài chính Đế Thăng.
Tập đoàn tài chính Đế Thăng, giàu có nhất thủ đô, sau lưng là dòng họ Mộ quyền thế ngập trời.
Mấy vệ sĩ dẫn hắn ta tới bãi đậu xe ngầm, sau đó tàn nhẫn trừng trị hắn ta một phen.
Lý Đông Cường là tay anh chị của một thế lực không thể khinh thường ở phía đông, hắn ta đã có thể ngồi lên vị trí đó cũng coi như là nhân vật trải qua gió tanh mưa máu. Vì vậy cũng có chút quyền cước, thậm chí đã từng đánh quyền thuật phi pháp ở chợ đêm, thực lực tuyệt vời.
Nhưng mà mấy tên vệ sĩ này, lại đường đường chính chính là đặc chủng lính đánh thuê xuất ngũ từ trong khói lửa chiến tranh. Là binh sĩ chân chính trên lưỡi đao sắc bén liếm máu, một người đã có thể quật ngã năm tên như Lý Đông Cường.
Lý Đông Cường suýt chút nữa bị đánh cho tàn phế, cũng may hắn ta là người thức thời, trong lòng biết đã chọc trúng người bề trên, liên tục dập đầu xin tha, mới giữ được cái mạng, không bị phế đi.
Lúc đám người đó ném hắn ta ra khỏi khách sạn, thì công khai nói cho hắn ta biết, hắn ta đã động vào người phụ nữ không nên động.
Người phụ nữ không nên động, chẳng lẽ là Vân Thi Thi?