Thật là kì lạ.
Hình như đây không phải năm yên bình, đầu tiên là cha bị tạt axit, sau đó là Lục Cảnh Điềm bị bỏng, chân trước chân sau đưa vào phòng cấp cứu, đúng là khó tin.
Quý Lâm hàn huyên một trận, lập tức vội vàng rời khỏi.
Vân Thi Thi ngồi trên ghế dài, không còn lòng dạ nào mà xem kịch bản, đứng tại cửa phòng bệnh, mờ mịt nhìn Vân Nghiệp Trình nằm trên giường bệnh, màu nhíu thật chặt.
Cung Kiệt nhanh chóng chạy tới.
Dựa theo lời hẹn, rạng sáng một giờ anh tới, Vân Thi Thi về nghỉ ngơi, buổi sáng chín giờ trở lại thay ca.
Ban ngày có người chăm sóc, bởi vậy không cần quan tâm.
Lúc một giờ, Cung Kiệt chạy tới, mang bữa ăn khuya tới cho cô, cũng dặn dò cô trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Vân Thi Thi chất phác gật gật đầu, vừa muốn đi, Cung Kiệt lại lập tức giữ cô lại.
“Đợi một chút.”
“Ừ?”
Vân Thi Thi quay đầu lại, vẻ mặt mơ màng, “Sao vậy?”
Cung Kiệt lo lắng nói, “Cách chị nhìn em hôm nay, có vẻ không yên lòng, có tâm sự gì phải không?”
Vân Thi Thi ngẩn người, lập tức nói, “Không có... Chị vừa nhận một kịch bản, đắm chìm trong nội dung tác phẩm, nghĩ về diễn biến.”
Cung Kiệt cười, “Chuyên nghiệp như vậy?”
“Đâu có?”
Anh đi đến trước mặt cô, hôn lên trán cô một cái, nói, “Nụ hôn ngủ ngon!”
Mộ Nhã Triết không có mặt, nên anh mới có cơ hội làm như vậy.
Đúng là hiếm thấy.
Vân Thi Thi cười cười.
Cung Kiệt cứ dặn dò mãi, “Đã trễ thế này, chuyện kịch bản đặt sang một bên trước, trở về ngủ sớm cho xinh đẹp, nhé?”
“Được rồi! Biết rồi, em vất vả rồi!”
“Làm việc cho chị, không vất vả.”
Vân Thi Thi cười, lập tức xoay người rời khỏi tầng trệt Vân Nghiệp Trình nằm viện.
Chỉ là, cô cũng không về khách sạn nghỉ ngơi ngay, mà là ma xui quỷ khiến đi tới phòng cấp cứu.
Trên ghế dài trước cửa phòng cấp cứu, người nhà Lục Cảnh Điềm đã tới, bảy tám người ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt nặng nề.
Một người đàn ông trung niên sốt ruột đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh, có vẻ vô cùng lo âu, nhìn vẻ mặt bối rối này, hẳn là cha của Lục Cảnh Điềm.
“Tới cùng sao lại thế này chứ? Điềm Điềm nhà chúng sao... Sao lại không hiểu sao cả, đã bị lửa đốt cháy bị thương!?”
Hai cô gái trẻ tuổi đứng cạnh vội vàng an ủi, “Bác ơi, đừng lo lắng! Cảnh Điềm sẽ không có chuyện gì đâu! Người hiền có trời phù hộ! Ông trời nhất định sẽ phù hộ cô ấy!”
“Điềm Điềm gọi điện thoại nói với tôi, hẹn các người tới uống rượu, lúc chuyện xảy ra, các người có mặt không?”
“Không có...”
Một cô gái nói, “Lúc bọn con chạy tới, quán bar đã bị dọn dẹp sạch sẽ, ngoài cửa có người chặn lại, bọn con không vào được, bọn con còn tưởng xảy ra chuyện gì, vừa muốn đi, thì đến xe cứu thương đến, mới biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Bọn con nhìn thấy một người cháy đen từ đầu đến chân được nâng ra từ trong quán bar, lúc đó cũng không nhận ra đó chính là Điềm Điềm! Mãi đến lúc gọi điện thoại không ai bắt máy, nghe mấy phục vụ của quán bar bàn tán, người bị lửa thiêu cháy kia là một ngôi sao trên TV, mới nhận ra, đuổi theo xe cứu thương chạy tới bệnh viện, người đã vào phòng cấp cứu rồi!”
“Lạ nhất là, trong quán bar không bị cháy, con đi hỏi thăm thì nghe nói, lúc Điềm Điềm bị phát hiện, trên người đầy lửa, nhưng những chỗ khác thì không bị cháy, cũng không biết là vì sao.”
Mẹ Lục Cảnh Điềm nghe nói như vậy, lại càng đau lòng không chịu nổi.
Người đàn ông trung niên đang lúc phiền lòng, chà chà chân, “Những chuyện này nói sau đi, bây giờ nói những chuyện vô dụng này làm gì? Người còn đang trong phòng cấp cứu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ít nhất còn bảo toàn tính mạng là được!”