Bởi vậy khi Sở Hà nói cô có con với Cố Cảnh Liên, anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Thượng quan, tới cùng đã xảy ra chuyện gì!?”
Sở Hà chua sót cười, nói: “Chuyện đã qua rồi cũng không cần nhắc đến nữa! Hiện tại, tôi tìm đến anh chỉ mong anh giúp tôi một việc.”
“Việc gì?”Lâm Mộc vỗ ngực nói: “Cô cứ việc nói, chỉ cần cô mở miệng cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng sẽ làm.”
Sở Hà lập tức ngồi thẳng, ghé đầu về phía trước, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn súng.”
“... Cái gì?”
“Tôi muốn súng lục, đạn, cùng với một chút thiết bị vũ trang, nếu có thể tốt nhất cho tôi một thiết bị có thể nhìn rõ ban đêm, tôi cần.”
“Cô muốn làm gì?”
Sở Hà nhíu mày: “Không làm gì. Con tôi hiện đang ở trong tay Cố Cảnh Liên, tôi đương nhiên phải đi cứu nó về.”
“Cô làm sao có thể khẳng định con cô đang ở trong tay Cố Cảnh Liên?!”
Sở Hà nói: “Trước đó con tôi mất tích, tôi báo cảnh sát, cảnh sát nói, đứa bé đã được cha ruột đưa về nhà rồi. Cha ruột? Ngoại trừ anh ta còn có thể là ai. Con tôi tất nhiên đang ở trong tay anh ta, chỉ là tôi không có khả năng gặp mặt hỏi trực tiếp anh ta, hơn nữa lại đòi đứa bé, anh ta nhất định sẽ không trả lại con cho tôi.”
“...”
Lúc này sắc mặt Lâm Mộc có chút phức tạp.
Anh ta bỗng nhiên nói: “Thượng quan, nếu đứa bé đã ở nhà họ Cố, như vậy cô cũng không cần mang đứa bé theo bên người nữa.”
“Vì sao?” Sở Hà không cho là đúng, nghi hoặc liếc nhìn anh ta một cái: “Vì sao anh lại nói như vậy?”
“Đứa bé... Đứa bé kia...”
Lâm Mộc suy nghĩ rất lâu, bỗng dưng xiết chặt quả đấm, lấy hết dũng khí, nói: “Đứa bé kia là con của cô với Cố Cảnh Liên! Cô cũng biết Cố Cảnh Liên có thân phận gì? Anh ta là người đứng đầu hắc đạo, cô lại là người đứng đầu tổ chức chống lại hắc đạo! Cô không nên quên thân phận của mình! Đứa nhỏ này đối với cô mà nói tuyệt đối chính là một sự sỉ nhục! Cô...”
“Câm miệng!”
Sở Hà đứng bật dậy, thân thể nghiêng vê phía trước, một tay kéo lấy cổ áo anh ta, ngoan độc gằn từng chữ: “Tôi cảnh cáo anh, thằng bé là con tôi, là người thân duy nhất của tôi! Nó không phải là sự sỉ nhục trong miệng anh! Nghe rõ chưa? Không phải!”
Sắc mặt Lâm Mộc trắng nhợt, kinh hồn táng đảm trừng mắt nhìn cô ấy.
“Thượng quan, vì sao cô lại phải cố chấp với một đứa bé? Đứa bé kia không còn sẽ vẫn có thể có lại! Nhưng... Nếu như cô mang theo đứa bé này sẽ chẳng có chỗ nào tốt với cô cả! Cô là một người phụ nữ ưu tú, tất phải xứng với một người đàn ông ưu tú! Mà Cố Cảnh Liên, anh ta là ai? Anh ta tàn nhẫn vô cảm, tâm ngoan thủ lạt, cùng một người đàn ông như vậy sinh con...”
“Con của tôi không cần bất luận ai phải phán xét!”
Sở Hà không thể nhịn được nữa ngắt lời anh ta, nói: “Anh chỉ cần hiểu duy nhất một chuyện, hiện tại, tôi muốn súng, anh cho, hoặc là không cho. Tôi tìm anh là bởi vì chúng ta đã từng là đồng nghiệp, từng có quan hệ tốt với nhau! Nếu như anh có thể nghĩ cách mang đồ đến cho tôi, tôi sẽ vô cùng biết ơn anh. Nếu như anh không thể, tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Lâm Mộc gắt gao cắn chặt răng, lập tức hít vào một hơi, nói: “Tôi sẽ nghĩ cách. Buổi tối mười giờ, tôi sẽ cho cô câu trả lời.”
“Được, vậy tôi chờ câu trả lời của anh.”
Nói xong, Sở Hà liền đứng dậy muốn rời đi.
Lâm Mộc nhìn thấy, vội vã vươn tay ra muốn bắt lấy tay cô, nhưng Sở Hà lại giống như cố ý tránh anh ta, nghênh ngang rời đi.
Anh ta vội vã đứng dậy, mãi cho đến khi bóng dáng Sở Hà khuất xa, biến mất trong tầm mắt, Anh ta gắt gao cắn chặt răng, trái tim như vỡ vụn.