Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1396: Chương 1396: Đứa Bé Nghe Lén




Vân Thi Thi liếc nhìn biểu tình của người đàn ông căng cứng vì nhẫn nhịn, trên mặt lại càng đỏ rỉ ra máu, miệng bật ra một câu “Người đàn ông xấu xa”, nói xong, cả người chui vào trong chăn, quấn chặt mình lại!

Mộ Nhã Triết âm thầm cười, người phụ nữ này trốn anh rồi!

Chẳng lẽ là anh làm cô sợ hãi sao?

Nghĩ đến đây Mộ Nhã Triết cố gắng đè nén dục vọng, cho dù vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng không tiếp tục vận động có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh nữa, tâm tình của anh tốt, đồng thời, cũng không vừa lòng.

Thể chất của người phụ nữ này hơi kém cỏi!

Nhất là thể lực phương diện đó, xem ra cần phải để cô rèn luyện nhiều một chút!

Anh còn chưa thỏa mãn, cô đã mềm nhũn rồi!

Như vậy làm anh có chút không vui.

Nhưng thôi, anh là người đàn ông hiểu được một vừa hai phải, lúc quan trọng thì án binh bất động, không nên bứt dây động rừng, tránh làm người phụ nữ nhỏ này sợ hãi.

Dù sao có chút chuyện mà thôi, ngày tháng còn dài!

Cả đời, cả đời người lâu như vậy, anh và cô có rất nhiều thời gian nghiên cứu chuyện này.

Bởi vậy không nên quá nóng lòng!

Anh xoay người xuống giường, đi đến phòng tắm, dùng nước lạnh để tắm, sau khi làm thể xác và tinh thần tỉnh táo lại, anh đi đến cửa, vừa mới di chuyển cánh cửa, anh cảm nhận được trên ván cửa truyền đến sức nặng.

Mới mở cửa ra được một đoạn, ngoài cửa có hai đứa bé dán tai vào cửa nghe lén trở tay không kịp, lăn vào trong.

Hữu Hữu lăn vào trước, bất ngờ không phòng bị ngã nhào trên mặt đất, kêu lên một tiếng đau đớn, rên khẽ một tiếng.

“A - -”

Tiểu Dịch Thần dẫn đầu thét chói tai một tiếng, trọng tâm của cậu không ổn, ngã xuống người Hữu Hữu, bổ nhào xuống dưới.

Hữu Hữu lại “Oa” một tiếng, thê thảm kêu lên, hai gạo nếp nhỏ chồng lên người nhau, bổ nhào trên mặt đất.

Vân Thi Thi bị âm thanh đột ngột làm sợ hãi, chui từ trong chăn ra một chút, nhìn thấy một màn này, “Bùm” một tiếng, khuôn mặt như sắp chảy ra máu!

Vì thế… Cô lại im lặng không nói chui vào trong chăn.

Lần này hoàn toàn không còn mặt mũi chui ra khỏi chăn rồi.

Hu hu hu…

Còn có chuyện dọa người hơn chuyện này sao?

Vân Thi Thi quả thực khóc không ra nước mắt.

Cô âm thầm buồn bực, đồng thời lại lo lắng rốt cuộc hai đứa bé ở bên ngoài từ lúc nào, có nghe được cái gì hay không?

Hai đứa bé còn nhỏ như vậy, sẽ không học được chuyện gì xấu đấy chứ.

Mộ Nhã Triết hình như cũng không dự đoán được chuyện này, giật mình ngay tại chỗ, khuôn mặt tuấn mỹ đen lại, mưa gió sắp tới.

Chuyện này…

Anh căn bản không nghĩ đến hai thằng nhóc này vậy mà ngồi ngoài cửa nghe lén, lại còn để anh bắt ngay tại trận!

“Sao lại thế này?”

Anh trầm giọng chất vấn, trong giọng nói lộ ra một chút không vui.

Tiểu Dịch Thần vừa nghe ngữ khí của Mộ Nhã Triết không tốt, trên mặt trắng bệch, biết được mình mắc sai lầm rồi!

Xong rồi!

Cậu giống như chọc cha không vui rồi!

Tiểu Dịch Thần có chút mất tự nhiên bò từ trên người Hữu Hữu dậy, chân tay luống cuống đứng dậy, cúi đầu, hai bàn tay nhỏ xoắn vào nhau, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Cha…”

Cậu sợ hãi kêu lên, âm thanh như tiếng muỗi kêu, yếu ớt.

Hiển nhiên là cậu biết mình đã làm sai, xấu hổ không thôi.

Ánh mắt Mộ Nhã Triết âm trầm lạnh lùng uy hiếp, sắc mặt tức giận, “Con làm gì ở đây?”

“Con…”

Tiểu Dịch Thần không trả lời được, khẩn trương níu chặt góc áo, bộ dạng kinh hồn táng đảm, giống như con nai con nhút nhát.

Chuyện đó…

Bây giờ cậu thừa nhận sai lầm, xin lỗi còn kịp không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.